“ Em muốn đi tắm! Có muốn đi tắm chung em không hai chồng yêu? “ nói xong hai mắt Tô Hiển Nhiên to tròn lấp lánh đến không nhiễm một hạt bụi nào nhìn Nhậm Thừa Vinh lại nhìn Đỗ Đức Trí.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh trừng to hai mắt ra kinh ngạc, họ không nghe lầm đâu đúng không? Tô Hiển Nhiên là đang kêu họ tắm chung?!
Tô Hiển Nhiên môi câu lên nham hiểm nhìn hai anh chồng, hai tay cô nhẹ nhàng kéo mỗi người một tay của hai anh chồng đặt lên đồi núi trần trụi nhô cao của cô nũng nà nũng nịu nói.
“ Nhìn xem... càng ngày càng to hơn thì phải, không những thế còn căng tròn ra không ít a chồng yêu! Thử bóp bóp xem nào a. “
Đỗ Đức Trí cùng với Nhậm Thừa Vinh nhất thời nín thở nhìn chằm chằm bàn tay mình, sau đó mặt cả hai không hẹn đỏ bừng khẽ nói.
“ Nhiên Nhiên, đừng đùa. “
“ Nhiên Nhiên, đừng nghịch. “
Tô Hiển Nhiên nào dễ dàng buông tha hai anh chồng như vậy, ai kêu hai anh ghen bóng ghen gió nhau làm gì, với lại... sớm muộn gì cũng lăn giường thôi, trêu chọc hai anh một chút cũng không tệ a.
“ Đùa đâu, nghịch đâu?! Người ta nói thật cơ mà, hai chồng bóp thử xem có căng hơn trước không nè! “
“ Nhiên Nhiên... / Nhiên Nhiên... “ Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí gọi một tiếng đang định rút tay về thì cả hai cứng họng cứng đờ người.
Tô Hiển Nhiên môi câu lên hai tay cô khẽ bóp nhẹ một cái, hai bàn tay to bao phủ hai đồi núi của cô cũng cảm nhận được cái cảm giác mềm mềm vừa tay kia.
Nhìn mặt hai anh chồng càng ngày càng đỏ, không có dấu hiệu thối lui xuống, Tô Hiển Nhiên càng không nhịn được cười to lên.
“ Hahaha, “ hai anh chồng của cô đáng yêu chết mất, cô là con gái còn không cảm thấy ngại ngùng xấu hổ như hai anh chồng.
Nói thật, không phải Tô Hiển Nhiên không xấu hổ, mà là do Tô Hiển Nhiên cảm thấy dù sao hai anh cũng là chồng của cô, sớm hay muộn gì cũng ăn nhau, lăn giường ngày ngày đêm đêm còn ngại với chả ngùng làm gì đúng không?
Nên Tô Hiển Nhiên mới có thể ung dung nắm lấy tay hai anh lên đặt lên đồi núi của cô thôi, chứ thật sự người ta cũng vô cùng và vô cùng có liêm sỉ nha.
Đỗ Đức Trí cảm nhận được đồi núi bên dưới bàn tay anh rất căng tròn cùng với mềm, anh không nhịn được mà muốn chạm vào lần nữa, lần đầu... lần đầu nếm thử tư vị này lại muốn một lần nữa, nhưng anh không muốn dọa Tô Hiển Nhiên sợ, trong sách có viết “ cái gì cũng phải từ từ thì mới thành công. “ Đỗ Đức Trí cắn răng chịu đựng cảm giác thích thú vui sướng này mà nhanh chóng rụt tay lại.
Nhậm Thừa Vinh không nghĩ nhiều mà rụt tay nhanh về, mắt anh nhíu lại nhìn Tô Hiển Nhiên hung hăng nói.