“ Em... em mơ thấy bản thân đang ở nơi nào đó rất lạ... em... em lại đau... rất là đau bụng... “ nói đến đây Tô Hiển Nhiên không nhịn được hai mắt đỏ ửng.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh mỗi người nắm lấy một tay cô vỗ nhè nhẹ trấn an.
Tô Hiển Nhiên lại nói tiếp.
“ Em thấy... thấy em đau bụng đẻ... đứa con... huhu... vừa sinh ra...huhu em còn... còn chưa kịp nhìn nữa đã bị mang đi... họ đạp em đau lắm... họ không để em nhìn mặt con... huhu... họ còn nói em không xứng... huhu... “ càng nói Tô Hiển Nhiên càng nhíu chặt mày lại.
Hai anh chồng vừa nghe, mày cả hai đều nhíu chặt, Đỗ Đức Trí ôm chặt cô vào lòng hôn hôn, Nhậm Thừa Vinh thì cứ nhìn cô, thì thoảng lại xoa xoa tay cô...
Tô Hiển Nhiên khóc một chập lại nói tiếp.
“ Họ... họ gọi con em là hoàng tử... họ lấy mất đứa bé... họ còn giết chết em... híc... rồi một cô gái nào đó cười mỉa mai em... nói gì đó em không nhớ... híc rồi lại nghe tiếng khóc non nớt của đứa bé... “
Càng nói càng không nghe được, nhưng Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh nghe rất rõ hai từ “ Hoàng Tử “ kia của Tô Hiển Nhiên.
Cả hai mày ngày càng nhíu chặt hơn như suy nghĩ gì đó, chính là không lâu sau tiếng khóc của Tô Hiển Nhiên dứt hẳn, thay vào đó tiếng thở đều đều.
Nhìn Tô Hiển Nhiên ngủ say, Đỗ Đức Trí ôm hẳn cô xuống phòng anh, Nhậm Thừa Vinh thì ở lại nhìn quanh căn phòng của cô một lúc mới đi ra ngoài.
Khi Nhậm Thừa Vinh đi ra thì đã thấy Đỗ Đức Trí ở bên ngoài đợi sẵn, Đỗ Đức Trí nhíu mày nhìn Nhậm Thừa Vinh hỏi.
“ Trong phòng em ấy có gì không? “
Nhậm Thừa Vinh lắc đầu, Đỗ Đức Trí mày càng nhíu chặt hơn, trong lòng không ngừng suy nghĩ, Nhậm Thừa Vinh khẽ hỏi.
“ Anh ở tinh cầu Kolpel đúng không? “
Đỗ Đức Trí gật đầu một cái, Nhậm Thừa Vinh mới nói tiếp.
“ Người bên anh chắc đang tính làm gì đó rồi. “ tinh cầu Kolpel là một trong 3 tinh cầu mạnh nhất Dải Ngân Hà.
Cũng là một tinh cầu có những dị năng đáng sợ không thua kém gì nơi anh nhưng có một thứ đáng sợ nhất mà không ai làm gì được Kolpel là làm người đó rơi vào giấc mộng ảo giác... nặng thì vĩnh viễn ngủ và tử vong, nhẹ thì tỉnh lại nhưng vẫn nhớ nguyên suy trong giấc mộng đó.
Anh không nghĩ đến... Đỗ Đức Trí thế mà là....