Hai Người Đấu Hư Giường

Chương 12: Chương 12: Lãnh đạo nhà mình




Một buổi sáng tinh mơ , Tiểu Phàm liền bị Đông Thần đánh thức, cô trợn mắt nhìn: "Anh tốt nhất có lý do đầy đủ hợp lý, nếu không tôi không tha cho anh!" Tối hôm qua người này giằng co ở trên người cô thật lâu, tốt lắm, anh sảng khoái, nhưng Tiểu Phàm liền thiếu ngủ nghiêm trọng, hơn nữa tối hôm qua cô mổ xẻ trong lòng của mình, quả thật chính là thừa nhận thân xác và tinh thần bị hành hạ. Mà người người đàn ông trước mắt này lại vẫn vô cùng không nhân đạo không để cho cô ngủ.

Đông Thần bình tĩnh di chuyển ánh mắt trên người của cô miệng đảo quanh, nói: "Thức dậy đi, đi làm việc thôi."

Tiểu Phàm lật người, đưa lưng về phía anh: Vẫn còn chưa đến giờ làm việc, chớ quấy rầy tôi."

Kết quả cô còn chưa có nằm được một lát, trước mắt đột nhiên xuất hiện một di động, thanh âm của người đàn ông sau lưng truyền đến: "Hiệu trưởng tự mình thông báo, để cho hôm nay em đến trường học sớm một chút."

Tiểu Phàm phiền não đạp anh một cước, kết quả không đạp được: "Hiệu trưởng làm sao lại thông báo sớm như vậy, anh nói láo làm ơn cũng có chút trình độ được không."

Đông Thần: "Quả thật không phải buổi sáng, mà là tối ngày hôm qua."

Tiểu Phàm: "Không thể nào, tối hôm qua tôi vẫn ở đây, làm sao không nghe thấy điện thoại?"

Đông Thần bình tĩnh rời giường: "Thời điểm em đi tắm, chính miệng hiệu trưởng nói."

Chính miệng? Nghe nói như thế, Tiểu Phàm lập tức từ trên giường bật dậy, cau mày hỏi: "Anh nhận điện thoại? Anh nói chuyện với hiệu trưởng? Anh nói cái gì?"

Đông Thần tiếp tục bình tĩnh: "Liền nói em đang tắm."

"Không có?" Tiểu Phàm tuyệt đối không tin tưởng chuyện sẽ đơn giản như vậy, không chừng Dịch Đông Thần nói với hiệu trưởng lời xã giao công khai gì, tâm tư hiệu trưởng này hồ ly còn không phải là một chút liền rõ ràng, nhưng chính là không biết ông sẽ suy đoán thân phận của Dịch Đông Thần thế nào.

Chỉ là suy đoán vẫn là suy đoán, Tiểu Phàm cũng không phải lo lắng cho quan hệ ôn tồn của mình và Đông Thần sẽ bị người phát hiện, Dịch Đông Thần là ai, anh làm sao sẽ dễ dàng phá hủy danh tiếng của mình!

Đến trường học sớm hơn 1 tiếng so với thời gian bình thường, Tiểu Phàm vừa lúc ở cổng trường học gặp được Hiệu Trưởng Đại Nhân, cô làm mặt dày tiến lên chào hỏi.

Ánh mắt của hiệu trưởng nhìn cô đều không quá giống so với bình thường, tươi cười như một tên trộm làm cho lông tơ người ta dựng đứng lên, chỉ nghe ông thân thiết nói: "Tiểu Phàm à, lúc nào thì kết giao bạn trai nha, thế nào trước đây cũng không nghe cô nói. Tôi còn thiếu chút nữa cho là cô có chút ý tứ đối với Mạc tổng, thiếu chút nữa liền làm loạn đôi uyên ương một chút."

Ngày hôm qua hiệu trưởng gọi điện thoại cho Tiểu Phàm, kết quả nghe điện thoại chính là một người con trai tuổi còn trẻ, người kia mặc dù không nói rõ thân phận của mình, nhưng tán gẫu mấy câu hai người liền tán gẫu đến lãnh đạo trong cục đi, nghe giọng nói hình như anh đối với trong cục rất quen. Hiệu trưởng thông minh làm sao, nghĩ thầm người này tám phần chính là con cháu cán bộ, phải là cha mẹ ở trên không ít người biết.

Người đàn ông đầu bên kia điện thoại còn nói để cho hiệu trưởng chăm sóc Tiểu Phàm thật tốt, không để cho người khác mang đến cho cô nhiều nhiệm vụ. Vì lời này, hiệu trưởng nhớ lại thật tố nhiệm vụ mấy ngày nay giao cho Tiểu Phàm, công việc trong trường học cũng rất dễ dàng, cũng chính là tiếp xúc mấy lần với khách sạn Quân Viên bên kia, ông vừa nghĩ nhất định là Tiểu Phàm người đàn ông của cô nói chuyện về Mạc Quân Kha, vì vậy hiệu trưởng thông minh lập tức biết về sau nên làm như thế nào. Đồng thời cũng hiểu tại sao lần trước trong cục sẽ tự mình an bài công việc của Tiểu Phàm, tại sao Trần cục cực kỳ chăm sóc đối với Tiểu Phàm . . . . . .

Ai, người phụ nữ, tìm người đàn ông có quyền thế là một chuyện quan trọng cỡ nào. Hiệu trưởng cảm khái một hồi lâu.

Tiểu Phàm nở nụ cười, chỉ cảm thấy Dịch Đông Thần chính là một viên u ác tính, am hiểu nhất chính là lộng quyền chuyên chế, anh nhất định đem tất cả bên cạnh anh đều quy nạp vào trong lòng bàn tay.

Cô thậm chí hoài nghi, có phải là bởi vì cô thoát ly khỏi trong lòng bàn tay anh hay không, cho nên Dịch Đông Thần mới có thể khẩn trương như vậy mà muốn nắm trong tay cuộc sống của cô một lần nữa? Trời mới biết đáp án.

Trong phòng làm việc có không ít đồng nghiệp cũng đến trước thời gian, hiệu trưởng nói bởi vì tin tức phía trên truyền xuống nói là trên tỉnh có lãnh đạo đến đại học G, cho nên các trường đại học cao đẳng, ngành tại chức đều muốn nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, lấy tốt hơn nữa hoan nghênh lãnh đạo cấp trên đến kiểm tra.

Vu Phương Phương vừa trang điểm vừa hỏi: "Hiệu trưởng, lãnh đạo muốn đến trường học, nhất định sẽ thông báo trước, có nhất thiết để cho chúng tôi sáng sớm chờ đợi ở chỗ này như vậy không? Tôi cũng không tin lãnh đạo sẽ chọn đến đây vào lúc này."

Hiệu trưởng than thở không có nhìn cô ta: "Nghe phía trên nói, vị lãnh đạo này là kiểu kiểm tra tập kích, trước kia cũng có trường hợp tương tự, hơn nữa bây giờ anh đã đến G thị, chỉ là không biết ở trong khách sạn nào. Cho nên chúng ta phải sửa sang xong tài liệu trường học nhanh một chút, còn tiến hành tổng vệ sinh toàn trường, an ninh trường học cũng muốn thận trọng để ý."

Hiệu trưởng ngắn gọn nói qua theo sát mấy lãnh đạo chủ nhiệm kia mở ra, Tiểu Phàm cũng ở trong buổi họp này. Cô nhận được nhiệm vụ là phụ trách tiếp đãi lãnh đạo, thật ra thì cô rất muốn từ chối, nhưng mà hiệu trưởng ý vị sâu xa nói: "Tiểu Phàm à, hình tượng khí chất của cô rất tốt, nói chuyện lại khéo, chuyện tiếp đãi lãnh đạo này chỉ có cô là thích hợp nhất. Vì vinh dự của trường học, còn có sửa chữa sách vở học sinh được chăm sóc tốt hơn, cô nhất định phải làm xong chuyện này. . . . . ."

Hiệu trưởng vĩnh viễn có một bộ mặt mẹ ruột mà nói, dùng chân tình đến tiêu diệt tất cả người chống lại, mà đúng lúc dùng trên người Tiểu Phàm loại người thích mềm không thích cứng này, thử là trúng.

Vết thương của Lý Phỉ đã tốt lắm rồi, cô cũng bị phân phân công giám sát bộ phận về sinh đảm bảo công việc vệ sinh trường học sạch sẽ, vội vàng chổng vó lên cô thật vất vả nghỉ ngơi một lát, sau đó bộ mặt đầy lửa giận mà nhìn chằm chằm vào Tiểu Phàm: "Cậu nha, đây cũng quá không công bằng rồi, ngày nào đó tớ cũng vậy để cho hiệu trưởng biết tin tức của Lưu Nghị Sơn."

Trong tay Tiểu Phàm đang đang cầm một bó hoa, cô đem hoa trong tay kín đáo đưa cho Lý Phỉ: "Cậu muốn như thế, vậy thì cậu giúp tớ đi tặng hoa tiếp đãi đi, tớ thay cậu triển khai công tác vệ sinh cho."

Lý Phỉ tránh một cái: "Đừng, nhưng hiệu trưởng chỉ định cậu tiếp đãi đại sứ, đại biểu cho hình tượng và phong cách của trường học của chúng ta, học sinh tương lai cũng đóng ở trên tay cậu. . . . . ." Hiển nhiên như nữ hiệu trưởng.

Lý Phỉ vuốt vuốt eo, gương mặt đau khổ: "Cậu nói lãnh đạo này cũng thiệt là, trước khi đến cũng không chào hỏi, làm hại chúng ta mệt sống mệt chết."

Tiểu Phàm đồng tình nhìn cô một cái: "Đứa bé đáng thương, nếu như cậu mệt mỏi nên đi nghỉ ngơi đi, chị nhất định che giấu giúp cậu, cậu nói cho tớ biết chỗ nào sạch sẽ tớ liền dẫn dắt đi chỗ đó. . . . . ."

Lý Phỉ khinh bỉ nhìn cô một cái: "Cậu nha không bằng nói thẳng lãnh đạo là nhà cậu, cậu để cho anh đi đâu anh liền đi đó."

Tiểu Phàm cười khổ: "Lãnh đạo chính là người nhà của tớ."

Lý Phỉ hung hăng nở nụ cười, cười đến đau hai bên sườn: "Cậu nha vẻ mặt nói thật là có, chờ Dịch đồng chí vợ con của cậu thăng chức đi lên tỉnh, sau đó cậu lại nói. . . . . ." Nói đến chỗ này, cô đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó mặt tràn đầy khiếp sợ nói: "Lãnh đạo là bác An? !"

Tiểu Phàm cầm hoa tươi thở dài, vừa mới nói điện thoại với cha ruột, xác nhận cái tin tức "Tốt" này. Cha ruột nói lần này ông thuần túy là đến xem con gái. Tiểu Phàm lại nghĩ, có quỷ mới tin lời này, nếu không phải là cha ruột đồng chí để cho cấp dưới tiết lộ ý tứ muốn đến thành phố G, người phía dưới làm sao có thể biết muốn nghênh đón lãnh đạo cái gì.

Lý Phỉ chỉ vào Tiểu Phàm nói không ra lời: "Cậu cậu cậu. . . . . . Thật là quá đáng. Cậu có màn tin tức bên trong này cũng không tiết lộ cho Khuê Mật đồng đảng kiêm bạn tốt của cậu là tớ đây sao? Té, sớm biết tớ liền chẳng phải phí sức bảo tổ trưởng tổ bảo vệ rồi, để cho bọn họ cứ tùy tiện lướt qua như vậy là được."

Thanh âm giày cao gót nện ở trên nền gạch từng phát từng phát, Vu Phương Phương xinh đẹp mà đến, cười nhạo nói: "Giáo sư Lý, đây là có màn bên trong đâu rồi, cũng nói để cho tôi nghe một chút, đồ tốt mọi người cùng nhau chia sẻ nha."

Tiểu Phàm nhìn Lý Phỉ một cái, tia lửa trong mắt bắn ra bốn phía: xem cậu cái loa lớn gây họa. Nhưng mà cô vẫn trấn định nói: "Nếu là màn bên trong liền khẳng định không có cách nào tiết lộ, giáo sư Phương Phương cô thấy đúng không?"

Vu Phương Phương đến gần, đứng một lát giằng co với cô, cười lạnh một tiếng: "Hừ, đừng tưởng rằng leo lên Mạc Quân Kha sẽ có cái đó rất giỏi, tôi cho cô biết, những ngày an nhàn của cô cũng nhanh chấm dứt. . . . . ." Nói xong cô ta liền lắc mông đi ra ngoài.

Lý Phỉ sửng sốt một chút, vội hỏi: "Cậu với Mạc Quân Kha thật có tình huống? Từng bước phát triển đến đâu? Lên giường chưa? Tiểu Dịch đồng chí nhà cậu có thể từ bỏ ý đồ? . . . . . ."

Câu hỏi liên tiếp không có thật giống như bắn liên hồi giống như bắn về phía Tiểu Phàm, cô thật có loại cảm giác nằm cũng trúng đạn, sờ sờ cái trán của Lý Phỉ nói: "Tớ phát hiện cậu làm giáo sư thật là đáng tiếc, đổi nghề viết kịch bản đi, ban thưởng cậu một quyển sách tên 《 thề đem cẩu huyết tiến hành đến cùng 》."

Lý Phỉ nhếch miệng đắc chí mà cười một chút, chỉ là sau khi cười xong còn là tốt bụng nhắc nhở một câu: "Với yêu nữ không dễ chọc, cô ta nói cậu phải cẩn thận một chút. Nói không chừng cô ta đang ở sau lưng bắn tên trộm, vèo một tiếng không chừng lúc nào thì liền hung hăng ghim cậu một cái liền chết."

Tiểu Phàm thoáng chút đăm chiêu hỏi Lý Phỉ: "Văn nghệ thanh niên, nhận được yêu nữ dùng là khoản son môi kia sao?"

Lý Phỉ dùng giọng chuyên gia nói: "CHANEL ROUGE ALLURE VELVET, màu sắc son môi Chanel sáng rỡ nhung tơ hàng loạt, hẳn là màu hồng kiêu căng ngạo mạn. Nhưng mà cậu hỏi cái này làm gì?"

Tiểu Phàm nở nụ cười, cô đây là thần kinh có điểm quá nhạy cảm rồi, làm sao lại nhớ đến ngày hôm qua nhìn thấy dấu son môi trên quần áo của Dịch Đông Thần cơ chứ?

Lúc này điện thoại Tiểu Phàm vang lên, cô vừa nhìn mã số, hiểu ý nở nụ cười, nghe điện thoại nói: "Chào thủ trưởng, bên này tôi đã chuẩn bị thỏa đáng, xin đại giá quang lâm thôi."

Bên kia truyền đến giọng cười to, giọng trầm ổn của người đàn ông trung niên tràn đầy từ tính: "Tiểu Phàm đồng chí cực khổ. . . . . ." Bên cạnh hình như còn có những thanh âm người khác, nghe vào có chút quen tai, Tiểu Phàm nhớ lại, chính là không nghĩ đến sẽ là ai.

Hiệu trưởng mang theo Tiểu Phàm ở tại cửa ra vào nghênh đón, nhìn một chiếc xe Audi dừng lại ở cửa liền nghênh đón tiếp giá, kết quả lại phát hiện từ trên xe bước xuống chính là Mạc Quân Kha, Tiểu Phàm sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ đến thanh âm mới vừa rồi ở trong điện thoại mơ hồ nghe được chính là Mạc tổng rồi.

Sau đó một người đàn tầm ông năm sáu mươi tuổi mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn cũng xuống xe, hiệu trưởng lập tức đưa tay ra: "Hoan nghênh lãnh đạo đến khảo sát chương trình."

Ông An khoát khoát tay: "Khoan, chưa nói đến khảo sát, ở đại học G bồi dưỡng sinh viên đại học ưu tú phương diện làm nên cống hiến không nhỏ, hôm nay tôi đến chính là tùy tiện xem một chút."

Sau khi hiệu trưởng giới thiệu Tiểu Phàm không dám hít thở mạnh, phía trên mặc dù là giao phó có lãnh đạo Tỉnh ủy, nhưng không biết thân phận lãnh đạo là gì, họ tên là gì, các loại yêu thích cũng không có bất kỳ tin tức gì, đây thật là không biết tiếp đãi như thế nào.

Cũng may lãnh đạo nói để cho giáo sư An đi cùng là được, thái độ hiệu trưởng thành khẩn nói lên muốn tự mình theo giúp, kết quả người lãnh đạo lỗ mãng nói đúng phiền toái không dùng, hiệu trưởng chỉ đành phải đưa ánh mắt nháy nháy ra dấu với Tiểu Phàm, ý tứ kia chính là để Tiểu Phàm hầu hạ thật tốt.

Trong tay Tiểu Phàm đang cầm hoa, chỉ cảm thấy đây là cô trải qua chạm mặt phụ nữ kỳ quái nhất lần đầu tiên . . . . . .

Tác giả có lời muốn nói: lại nói An Lão Gia Tử xuất hiện ~~~ vì vậy, các loại tia lửa các loại ám hiệu các loại hỗn loạn cùng đi đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.