Hai Người Đấu Hư Giường

Chương 29: Chương 29: Phẩm chất toàn bộ con người làm Định Tâm Hoàn




Lý Phỉ thật sự là oa oa kêu to nha, kể từ khi nghe nói công tích của đồng chí tiểu Dịch vĩ đại vẫn không ngừng hâm mộ, không ngờ nhìn anh thâm trầm khó chịu vậy mà sẽ có ý tưởng thật lãng mạn, thật là người không thể nhìn bề ngoài nha. Có thể tưởng tượng sau khi về nhà, Lưu Nghị Sơn sẽ phải bị khích lệ thật tốt một phen.

Tiểu Phàm sắc mặt đỏ thắm có chút rực rỡ, cô bình tĩnh ở trên tài liệu viết xuống hai chữ "Đã duyệt", sau đó để bút xuống, đậy nắp bút viết, mắt liếc thời gian góc phải phía dưới máy vi tính một cái. Làm xong những thứ này cô mới đứng dậy ở trên vai Lý Phỉ vỗ một cái: "Cách thời gian cậu đi dạy còn một phút, bây giờ cậu chạy tới, có lẽ còn có thể theo kịp đi."

Một tiếng gào lên trong phòng làm việc truyền ra, sau đó liền nhìn thấy Lý Phỉ đạp giày cao gót chạy gấp gáp về phía phòng học rồi.

Tiểu Phàm vẫn là lại đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, mới vừa rồi phòng tài vụ bên kia đưa đến một phần báo cáo, bên trong có một chút vấn đề hơi nhỏ.

Không ngờ trong phòng hiệu trưởng còn có một người khác —— Mạc Quân Kha, Tiểu Phàm lên tiếng chào hỏi với anh liền định đợi trở lại cùng hiệu trưởng nói.

Hiệu trưởng cũng không theo: "Tiểu Phàm à, vừa đúng lúc cô đã đến rồi, cùng đi nghe một chút đi, tôi và Mạc tổng vừa lúc thương lượng vấn đề cấu trúc thiết bị phòng thí nghiệm, Mạc tổng tính toán đầu tư thêm vào." Hiệu trưởng hiển nhiên thật vui mừng, thời điểm nói đến Mạc tổng, mắt sáng lên —— đây tuyệt đối là bộ dáng tiêu chuẩn thời điểm nhìn thấy kim chủ.

Mạc tổng và hiệu trưởng hai người rất ăn ý tiếp tục thương lượng vấn đề đầu tư, Tiểu Phàm ở một bên nghe, thời điểm bị hỏi đến mới nói chút lời nói đau khổ không liên quan, chỉ là cô vẫn cảm thấy rất kì quái rồi, Mạc tổng thật ủng hộ thành phố G xây dựng phát triển lớn như vậy sao? Gần đây trong tin tức báo cáo không ít về chuyện khách sạn Quân Viên bị kiểm tra, chuyện xảy ra không nên coi là ít, dưới tình huống này, anh còn tiếp tục đầu tư liền có chút làm người ta khó hiểu.

Nói chuyện xong, hiệu trưởng để cho Tiểu Phàm thay ông tiễn khách.

Quân Kha cười: "Có một đoạn thời gian không thấy giáo sư An rồi, gần đây trải qua tốt không?"

Tiểu Phàm lễ phép đáp lại: "Tốt vô cùng, vẫn phải cảm tạ Mạc tổng quan tâm tình hình của tôi như vậy."

Quân Kha bất đắc dĩ, vừa muốn nói gì, chỉ nghe thấy cách đó không xa có thanh âm đang kêu: "Thì ra là cô ở nơi này, tôi tìm cô đã lâu rồi."

Có người phụ nữ đi về phía bọn họ, nghe thanh âm rất quen thuộc, là Vu Phương Phương, chỉ là dáng vẻ bên ngoài biến đổi lại rất lớn. Tiểu Phàm có chút giật mình, bởi vì Vu Phương Phương trước mắt hoàn toàn biến thành một người khác, giống như là lập tức tẩy rửa đi kiệt tác nhiều son dầy phấn trên mặt cô ta, lộ ra ngũ quan sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái. Tóc dài thẳng không thêm bất kỳ sửa chữa nào, xõa trên vai, theo bước chân, hiện ra phong thái phiêu dật. . . . . . Những thứ này cũng có thể dùng mấy chữ hoàn mỹ "Cô gái hoàn lương" để khái quát.

Vu Phương Phương đưa tay ôm Tiểu Phàm, mỉm cười nói: "Thật vất vả hôm nay trường học có thời gian rảnh rỗi, cho nên mới tìm cô trò chuyện."

Quân Kha thấy Vu Phương Phương có loại cảm giác khéo léo, bởi vì gần đây người phụ nữ này thường xuất hiện ở trước mặt anh như vậy, dĩ nhiên bao gồm cô ta và cha cô ta cùng xuất hiện, cũng bao gồm cô ta đơn độc hiện ra ở trước mặt mình, có lúc anh đều hoài nghi người phụ nữ này là thám tử tư, đặc biệt điều tra hành tung của anh, nhưng mà mỗi lần anh gặp cô ta đều là ở dưới tình huống thật bất ngờ, nói thí dụ như anh đi tham gia một hoạt động, sau đó ở trên đường sẽ vô tình gặp gỡ với cô ta, hoặc là một mình anh đi ăn cơm, sẽ vừa lúc thấy cô ta cũng đến. . . . . . Hai người sẽ có ánh mắt tiếp xúc, nhưng mà cô ta cũng không cố ý tiền gần lên nói chuyện, hình như còn có tính không để mắt đến tồn tại của Quân Kha—— điều này làm cho Quân Kha vô cùng hoài nghi, làm sao có nhiều trùng hợp như vậy, nhưng nếu như không phải trùng hợp, người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm cái gì?

Kết quả là, Tiểu Phàm và Vu Phương Phương cùng nhau đưa Mạc tổng đi ra ngoài, sau đó hai bọn họ tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện phiếm. Vu Phương Phương chuyển đi nơi khác vào cái ngày đó nói một phen, khiến cho Tiểu Phàm hiểu thêm một chút đối với cô ta, trạng thái đối địch ngày trước coi như là hòa hoãn nhiều rồi. Chỉ là cô vẫn không nghĩ đến Vu Phương Phương sẽ cố ý đến gặp cô.

Vu Phương Phương muốn một ly nước chanh, cười nhạt một chút: "Xem khí sắc của cô rất tốt, gần đây phải là trải qua không tệ đi, nhất là đối với tôi ở tại bên cạnh cô ngột ngạt."

Lời nói của cô ta tự mình nhạo báng khiến Tiểu Phàm vừa lấy làm hoảng sợ, cô nhìn Vu Phương Phương vài lần: "Tôi đang tự hỏi rốt cuộc là lực lượng nào, khiến cho cô biến hóa lớn như vậy. Cô bây giờ quả thật giống như là biến thành người khác."

"Bởi vì một người đàn ông, trong lúc tôi chính thức hiểu biết anh ấy, tôi vẫn tin chắc cõi đời này có người nào đó là đáng giá dựa vào, cho nên tôi cũng cần không ngừng đi tranh đấu cái gì mới bổ sung được sợ hãi của mình, nhưng mà ở lúc sau khi gặp được anh ấy, tôi liền giống như là đột nhiên trong lúc đó có phương hướng nỗ lực." Trên mặt yêu nữ hiện lên vẻ mặt rất thuần khiết nào đó.

Tiểu Phàm không thể không thừa nhận, cô hôm nay liên tiếp bị giật mình, hơn nữa còn là đối với cùng một người. Vu Phương Phương thay đàn ông so với thay quần áo không sai biệt lắm thế nhưng cũng có lúc lâm vào chuyện lưới tình? Mặc kệ là thật hay giả, Tiểu Phàm cũng thật lòng chúc phúc cô ta thành công.

Lúc này cửa có chút xôn xao, có tiếng giày cao gót gấp rút ép tới đây: "Yêu nữ, cô lại đến làm cái gì?"

Lý Phỉ xuất hiện thành công cắt đứt hai người nói chuyện, chỉ thấy cô không chào hỏi ngồi ở bên cạnh Tiểu Phàm, khí thế nữ vương mười phần. Cô dạy xong tiết học vốn là muốn tìm Tiểu Phàm bàn bạc vấn đề ăn cơm, bởi vì lãnh đạo nhà Tiểu Phàm hình như còn chưa mời cô là thanh mai trúc mã này ăn một bữa cơm thật ngon, điều này thật sự là chuyện quá không phúc hậu, nhất là đối với Lý Phỉ là người con gái ham ăn uống coi trọng nghĩa khí bên ngoài như vậy.

Vu Phương Phương nhìn hai người ngồi đối diện, hâm mộ khóe miệng kéo xuống: "Yêu nữ tôi đến xem một chút hai người các cô oan gia này, ở sau khi tôi đi, xem hai người các cô có phải hoành hành không địch thủ ở đại học G hay không." Nói xong cô và Tiểu Phàm bèn nhìn nhau cười.

Lý Phỉ giống như là biết cái gì, chỉ vào Vu Phương Phương, miệng cơ hồ có thể nhét vào một quả táo: "Là năm 2012 rồi sao? Hay là nói cô ở đây diễn kịch bản, tên kịch bản chính là 《 yêu nữ hoàn lương kí *》?"

*: Nhật ký yêu nữ hoàn lương

Không thể ngăn chặn tiếng cười tại gian phòng nho nhỏ trong quán cà phê vang lên, ba người phụ nữ cô một câu tôi một câu vậy mà cũng hàn huyên một lúc lâu.

Người đàn ông của Lý Phỉ tính toán thời gian đến đón Lý Phỉ về nhà, cô vẫy tay với người đàn ông bên ngoài, sau đó đắc chí ghé sát mặt Tiểu Phàm nói: "Ông chồng quản gia đến rồi, chị đây đi trước một bước." Đi ra ngoài mấy bước, cô lại xoay người lại đối với Vu Phương Phương nói: "Yêu nữ, ngàn vạn đừng khi dễ Tiểu Phàm của tôi."

Tiểu Phàm cười, lúc này thật sự muốn rống một câu: bà già, cút nhanh lên thôi. Chỉ là đối mặt người nào đó làm hết phận sự bảo vệ tình cảm như vậy, Tiểu Phàm vẫn rất cảm động, cái gì là Khuê Mật, cái gì là từ nhỏ lớn lên, chính là cô ấy có thể khi dễ xem thường mình, nhưng chỉ là không cho phép người khác có một chút lỗi với mình.

Vu Phương Phương có chút mất hồn: "Cô ấy thật đơn thuần, đơn thuần thật hạnh phúc."

Tiểu Phàm: "Cô không phải là cũng gặp được một người sao? Hãy nắm thật chặt."

Nói đến đây, Vu Phương Phương uống một hớp nước chanh, ngồi thẳng sau đó mới nghiêm túc nói: "Tôi thẳng thắn nói cho cô, người kia chính là Mạc Quân Kha, chẳng qua hiện tại anh ấy không thích tôi. . . . . ." Cô ta ngừng một chút, tầm mắt nhắm ngay Tiểu Phàm, gằn từng chữ nói, "Người trong lòng anh ấy là cô."

Tiểu Phàm để thìa bạc xuống, thu hồi nụ cười: "Loại chuyện đùa này không thể nào."

Vu Phương Phương có chút gấp gáp: "Tôi không nói đùa với cô, anh ấy. . . . . ." Cô ta thở dài, thầm nghĩ mình tại sao đem chuyện này nói ra, quả nhiên là khí phách nhất thời.

Tiểu Phàm hồi tưởng một chút về mấy lần gặp Mạc Quân Kha, còn có phản ứng của anh, thời điểm lần đầu tiên gặp anh thấy anh quan tâm khác thường, còn có sau đó anh thường xuất hiện ở bên cạnh một tay giúp đỡ cô sắp xếp giải nạn, hình như chỉ dùng hai chữ trùng hợp không đủ để giải thích. Cô dùng đầu ngón tay vuốt mi tâm mấy cái, sau đó đột nhiên cười lên: "Trước kia nghe Lý Phỉ nói qua, một người bị coi thường trong tình cảm đó là tự tìm ngược, hai người cùng nhau bị coi thường chính là tình yêu rồi, mà ở trên người tôi đã bị một người coi thường nhiều lần lắm, không có ý định đi để ý đến người khác nữa. Về phần cô có thể bắt được hạnh phúc hay không, chính là chuyện của cô rồi."

Vu Phương Phương thở phào nhẹ nhõm: "Lúc này tôi mới hiểu được vẫn chờ đợi chính là những lời này của cô, tôi thật sự vô cùng lo lắng tâm tư của anh ấy sẽ làm cô cảm động, dù sao một người đàn ông si tình như vậy rất khó làm cho người ta kháng cự nổi."

Tiểu Phàm xem như là rõ ràng, Vu Phương Phương là tự mình đến nơi này tìm Định Tâm Hoàn, căn cứ nguyên tắc phẩm chất toàn bộ của một người, cô ý vị sâu xa nói: "Cô cảm thấy khó có thể kháng cự là bởi vì cô bị sức quyến rũ của anh ấy hấp dẫn, là bởi vì cô chú ý đến anh ấy, mà tôi thì không. Mặc dù chuyện tương lai cũng không ai biết, chỉ là dựa vào tình huống trước mắt, cô không phải lo lắng về tôi, bởi vì tôi sẽ không trở thành cản trở của cô."

Vu Phương Phương vươn tay: "Cám ơn, nói thật, đây hình như là lần đầu tiên tôi cảm nhận cảm giác được yêu, thấp thỏm, băn khoăn, lo lắng. . . . . . Tôi giống như biến thành bộ dạng trước kia tôi xem thường nhất, nhưng cảm giác này cũng thật sự rất . . . . . ."

Tiểu Phàm làm người nghe trung thực một lần, nghe từng câu xuống, chỉ cảm thấy giữa người và người thật rất kỳ lạ, không nghĩ qua là ai và ai liền vừa lòng rồi, giống như lúc còn rất nhỏ lần đầu tiên cô nhìn thấy Dịch Đông Thần, ai biết chỉ là nhìn thoáng qua sẽ rơi vào nhiều năm như vậy đây?

Đã là lúc tan việc rồi, Tiểu Phàm thu thập xong đồ đạc đi ra cửa, không nghĩ đến xe cơ quan của Đông Thần dừng ở cửa trường học, cô nở nụ cười: người nào đó hình như càng ngày càng biết săn sóc rồi.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, mặt tài xế có chút khổ ép xuất hiện tại trước mặt của Tiểu Phàm: "Cái đó. . . . . ."

Anh còn chưa nói hết, cửa phía sau liền mở ra, Âu Dương nữ sĩ mỉm cười đối với Tiểu Phàm nói: "Lên xe đi, cùng nhau về nhà."

Lúc này Tiểu Phàm cảm thấy đầu bị cửa va vào một phát, Âu Dương nữ sĩ là muốn đi nhà bọn họ sao? Cô khoác lên khuôn mặt tươi cười gật đầu đồng ý, sau đó hỏi tài xế: "Phó Thị Trưởng có nói qua anh ấy lúc nào thì tan việc không? Bằng không anh nói với anh ấy một tiếng, mẹ và tôi về nhà trước, để cho anh ấy cũng trở về sớm một chút."

Trên đường Âu Dương nữ sĩ hỏi Tiểu Phàm có phải mang thai hay không, tại sao bà ở trong đại học G đi dạo một vòng liền nghe đến hơn vài người đang nói chuyện này.

Tiểu Phàm cười làm lành: "Mẹ, mọi người đều là nói đùa, nếu như con mang thai, nhất định sẽ thông báo cho ngài trước tiên." Nếu không phải là bà ở trên bữa tiệc ám hiệu, chuyện mang thai làm sao sẽ truyền đi? Kết quả bà còn giống như người không việc gì đến hỏi mình có mang thai hay không —— Tiểu Phàm nhất thời cảm thấy phương thức tư duy của Âu Dương nữ sĩ và người bình thường không giống nhau lắm.

Tài xế gọi điện thoại cho phòng làm việc Phó Thị Trưởng, nghe điện thoại chính là thư ký tiểu Từ, cô nói Phó Thị Trưởng đang họp.

Tựa vào trên chỗ ngồi trước dưỡng thần Âu Dương nữ sĩ đột nhiên mở mắt, lạnh giọng nói: "Đi họp? Cũng đến giờ tan sở còn phải đi họp sao?" Nói xong bà xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Tiểu Phàm theo dõi, nói cái gì cũng không nói, nhưng mà cặp ánh mắt chất vấn kia so với lời nói gì cũng có tác dụng.

Trong yên tĩnh, điện thoại Tiểu Phàm vang lên, là tin nhắn, cô cầm lên nhìn thoáng qua: thật sự là đang họp, trở về sẽ rất muộn, không cần chờ anh.

Nhìn thấy cái này, Tiểu Phàm hiểu ý nở nụ cười, cô có thể tưởng tượng, Dịch Đông Thần ở trong phòng hội nghị cầm điện thoại di động không thể gọi điện thoại, kết quả bộ dạng vừa nghiêm túc nghe người ta nói chuyện, vừa gửi tin nhắn. Nghĩ đến đây, cô cười nói với Âu Dương nữ sĩ: "Mẹ, quản gì anh ấy bận việc, ta về nhà trước thôi."

Một tiếng gọi "Mẹ" này đặc biệt ngọt, Âu Dương nữ sĩ xoay mặt đi, âm thầm nở nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.