Hai Người Đấu Hư Giường

Chương 46: Chương 46: Phản kích trước ôn tình như nước thủy triều




Thừa dịp thời điểm Tiểu Phàm đi ra ngoài, Đông Thần liếc mắt Tiểu Thổ Đậu một cái, chỉ thấy tiểu tử kia chiếm đoạt nguyên cái giường hai người, giường này vốn là viện trưởng chuẩn bị cho vợ chồng Đông Thần, ai biết. . . . . .

Đông Thần ho nhẹ một tiếng, khách khí nói: "Tiểu Thổ Đậu, chú thương lượng với con một chuyện được không?"

Tiểu Thổ Đậu tiếp tục chơi xếp gỗ trong tay mình, chỉ là nâng đầu một cái: "Chuyện gì, chú nói."

Bộ dáng nhỏ này rất khí phách, trực tiếp dẫn đến Đông Thần cũng bị chẹn họng một phen, nói thật, lãnh đạo đại nhân thật đúng là chưa từng gặp qua người nhỏ như vậy liền có đủ khí thế. Chỉ là sau khi cả kinh nho nhỏ, anh vẫn là tiếp tục đề tài mới vừa rồi: "Ba mẹ con đang ở đâu vậy? Đừng nói với chú không biết, chú chính là nhìn ra được con ở đây nói chuyện nha."

Tiểu Thổ Đậu rốt cuộc để món đồ chơi xuống rồi, cậu bé lặng lẽ nhìn Đông Thần một cái: "Chú sẽ để cho chính con ở nơi này đợi mấy ngày đi, con thích mẹ Tiểu Phàm."

Càng thêm thần kỳ là, trên mặt Tiểu Thổ Đậu thậm chí có phong cách ưu thương, ở trên khuôn mặt non nớt biểu tình này không hợp lắm. Ngay tiếp theo Đông Thần cũng không biết nên nói cái gì.

Sau đó, Tiểu Thổ Đậu lại đột nhiên nở nụ cười: "Ha ha, chú quái dị, chú làm sao vậy?" Làm bộ dáng rất khiến Đông Thần phản ứng kịp, anh có thể là bị lừa. Không thể không nói năng lực tiểu hài tử này diễn trò quá mạnh mẽ.

Lúc Tiểu Phàm trở lại liền nhìn đến dáng vẻ một lớn một nhỏ mắt lớn trừng mắt nhỏ, cô biết đại khái là chuyện gì xảy ra, bởi vì bắt đầu từ tối hôm qua, quan hệ hai người này liền không thân thiện. Là bởi vì cùng đứa bé ở chung một chỗ, cho nên ngay tiếp theo Đông Thần cũng biến thành tính trẻ con rồi sao? Tiểu Phàm đối với lần này vẫn là thật rất muốn cười.

Tiểu Thổ Đậu vừa thấy Tiểu Phàm liền nhảy xuống giường nhào tới, trong miệng kêu: "Mẹ Tiểu Phàm, mẹ trở lại nha, chú quái dị muốn con đi, mẹ cũng vậy sao?"

Chú quái dị? vẻ mặt Tiểu Phàm tươi cười nhìn đến mặt Đông Thần, ôm lấy Tiểu Thổ Đậu nói: "Làm sao sẽ, chỉ là Tiểu Thổ Đậu à, chú ấy không phải chú quái dị."

Tiểu Thổ Đậu buồn buồn nói: "Phải gọi ba ba, con hiểu biết rõ, nhưng mà không cần!"

Nghe nói như thế, hai vị lão ở cửa hoàn toàn ngây ngẩn cả người, giáo sư Vương nhìn mặt đứa trẻ này có chút tương tự với Tiểu Phàm còn có Đông Thần, con ngươi càng ngày càng trừng lớn, Tiểu Phàm không phải mới vừa mang thai ư, đây là ở đâu chui ra đứa bé hả?

Lão An thử dò xét gọi một tiếng: "Tiểu Phàm?"

Tiểu Phàm ôm Tiểu Thổ Đậu quay đầu lại, nhìn hai vị lão gia long đong mệt mỏi chạy tới, nhất thời trái tim ấm áp: "Cha, mẹ, hai người vì sao lại tới?"

Giáo sư Vương rất bất đắc dĩ nha, bà trách cứ nói: "Cái đứa bé này, xảy ra chuyện lớn như vậy lại vẫn gạt chúng ta, nếu không phải là Âu Dương nói ra, mẹ và cha con còn bị chẳng hay biết gì."

Đông Thần nằm ở trên giường áy náy nói: "Mẹ, là con không cho Tiểu Phàm nói cho hai người biết, chỉ sợ hai người lo lắng. Lại nói chân con phẫu thuật rất thành công, không có chuyện gì."

Giáo sư Vương đau lòng nhìn Đông Thần, thở dài một hơi: "Hai con cũng quá không cẩn thận, đang êm đẹp làm sao sẽ xảy ra tai nạn xe cộ đây?"

Lão An ở bên cạnh khuyên nhủ: "Được rồi, được rồi, hiện tại không sao là tốt rồi."

Giáo sư Vương trừng mắt liếc ông một cái: "Chỗ nào không sao, cũng không biết hai đứa bé này bị bao nhiêu khổ cực. Bọn họ đều là tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, đâu có bị qua loại đau khổ này. . . . . ." Bà nói xong, nước mắt liền có chút không thu lại được rồi.

Tiểu Thổ Đậu dùng thanh âm nhu mềm nói: "Bà nội đừng khóc, được rồi. . . . . . Ba, ông ấy sẽ khỏe."

Tiểu Phàm giật mình, mà Đông Thần kinh ngạc: mới vừa rồi đứa nhỏ này không phải còn nói không chịu gọi mình là ba.

Giáo sư Vương khiếp sợ nhìn Tiểu Thổ Đậu: "Con gọi ta là gì?"

"Bà nội." Tiểu Thổ Đậu lặp lại một lần nữa.

Tiểu Phàm âm thầm cười: đứa nhỏ này tuyệt đối là một kẻ dở hơi. Cô nhỏ giọng ở bên tai đứa bé nói: "Là mẹ của mẹ và ba ba của Tiểu Phàm, Tiểu Thổ Đậu, con nói xem phải gọi là gì chứ?"

Ánh mắt Tiểu Thổ Đậu sáng lên, vội đổi lời nói: "Ông ngoại, bà ngoại!"

Giáo sư Vương vẫn là không hiểu ra sao, bà nhìn đứa bé một cái lại nhìn Tiểu Phàm một chút, cuối cùng lôi kéo tay lão An hỏi: "Lão An, tôi không nghe lầm chứ? Có người gọi tôi là bà ngoại?"

Cho đến khi Tiểu Phàm đem lai lịch của đứa nhỏ này giới thiệu với vị lão gia, hai người này mới rõ ràng một chút.

Giáo sư Vương ngại trong phòng bệnh này cái gì cũng không có, vì vậy lôi kéo Tiểu Phàm ôm đứa bé đi ra ngoài mua đồ. Mà còn lại lão An ngồi ở bên giường nói chuyện với Đông Thần.

Lão An sáng tỏ nhìn Đông Thần một cái: "Mấy ngày trước Tiểu Phàm gọi điện thoại đến theo chúng ta nói chuyện mang thai, còn để cho cha với ngươi chú Phương lên tiếng chào hỏi, cũng là bởi vì con đã xảy ra chuyện đi. Khi đó cha liền nên nghĩ đến không đúng, chỉ là bị tin tức mang thai đánh lừa cho qua rồi."

Trên người lão An có một loại khí thế quân nhân không thể xâm phạm, Đông Thần ở trước mặt ông cũng không dám lỗ mãng, tối thiểu là không dám nói láo.

Trong lúc trầm mặc, lão An nở nụ cười: "Như thế nào vẫn không có ý định nói rõ ràng với cha sao?"

Đông Thần: "Cha, thật sự không có chuyện gì, chính là tai nạn xe cộ, cho nên Tiểu Phàm và con mới có hoang mang lo sợ."

Hai tay lão An đè chung một chỗ, khẽ thở dài một cái: "Cái đứa bé này, cha mặc dù là không ở thành phố G, chỉ là con đừng quên cha vẫn còn có vài người bạn già ở đây, nhất là con đã xảy ra chuyện gì, bọn họ có thể không nói cho cha biết sao? Thư ký Bàng này, lúc trước còn có chút giao tình với cha chỉ là không ngờ ông ấy lúc này làm vội vàng như vậy."

Đông Thần xấu hổ, quả nhiên lão An tin tức linh thông, anh đành phải thành thật khai ra, từ trước đó rất lâu chuyện anh đắc tội thư ký Bàng từng chuyện từng chuyện nói ra, theo Đông Thần ở thành phố G huận buồm xuôi gió, bí thư Bàng quyền thế dần dần bị mất quyền lực. Chờ thư ký Bàng phát hiện thì đã không kịp rồi, ông ta chỉ đành giải quyết tận gốc, muốn trực tiếp động thủ giải quyết Đông Thần.

Lão An vừa nghe vừa trầm tư, chờ nghe xong, ông cau mày: "Ông ta là người có thủ đoạn, nhưng mà thủ đoạn dùng sai chỗ rồi. Như vậy, con đem tư liệu trong tay con cho cha, cha với chú Phương con đến xử lý chuyện này, con bây giờ liền yên tâm dưỡng bệnh."

Đông Thần vội ngăn cản: "Cha, chuyện này cha cũng không cần liên luỵ vào rồi, người có lòng sẽ lợi dụng quan hệ của cha với còn để viết báo. Ngài yên tâm, con đang an bài, tin tưởng sẽ rất nhanh có kết quả rồi."

Lão An gật đầu một cái, đối với người con rể này dĩ nhiên là rất hài lòng. Lão An là nhìn Đông Thần lớn lên, rất sớm cũng biết đứa bé này có thể nhịn, giống như cha anh một dạng. Nhớ đến cái này, lão An hỏi một câu: "Gần đây với con với cha có liên lạc không?"

Vẻ mặt Đông Thần tối sầm lại: cái chữ cha này thật sự là rất lâu không dùng đến rồi. Tại sao ban đầu anh phải mang theo Tiểu Phàm rời khỏi tỉnh thành đi đến thành phố G, mặc dù anh rất không muốn nói, nhưng xác xác thật thật là có quan hệ với người kia. Có lẽ là giận dỗi đi, Đông Thần có một thời điên cuồng mê luyến quyền thế, suy nghĩ đầy trong đầu anh đều là leo lên càng ngày càng cao, có lẽ có một ngày anh sẽ có thể ngồi ngang hàng với người kia . . . . . . Chỉ là sự thật chứng minh đây chỉ là một giấc mơ xa xôi, có lẽ chờ Đông Thần leo lên rồi, người kia đã xuống đất.

Lão An nhìn bộ dáng Đông Thần mất hồn, không khỏi thở dài một cái, nhẹ nhàng nói: "Con trai, vất vả cho con rồi. Chỉ là con phải tin tưởng, không có cha mẹ không thương con cái, có lúc chỉ là phương thức yêu thương sai lầm rồi, chờ các con của các con ra đời con sẽ từ từ trải nghiệm."

Đông Thần nở nụ cười: "Con hiểu được đúng mực, đúng rồi, cha, lúc này cha và mẹ cũng không cần ở khách sạn, mang theo Tiểu Phàm đi về nhà đi. Cha cũng biết tính tình Tiểu Phàm này, một phụ nữ có thai vẫn còn đi theo con ở trong bệnh viện, tiếp tục như vậy thân thể cô ấy cũng sẽ quật ngã."

Lão An cười: "Để cho nó cùng với con đi, cha sợ mang nó trở về, nó cũng không sống được, một ngày ba bốn lần chạy đi chạy lại đến chỗ con ở trong này, như vậy cũng không an toàn. Lại nói bệnh viện sắp xếp cho hai con điều kiện không tồi, so với khách sạn kia vẫn còn thân thiết hơn nhiều." Lão An vừa tiến đến liền thấy được giường lớn hai người, cười thầm.

Mà bên kia, giáo sư Vương nhận lấy Tiểu Thổ Đậu trong tay Tiểu Phàm, nói: "Tiểu Thổ Đậu ngoan, bà ngoại ôm."

Tiểu Thổ Đậu nhãn lực tốt, dĩ nhiên có thể cảm thấy được bà ngoại này mới chính là lão đại, vì vậy cậu bận gật đầu không ngừng bày tỏ đồng ý.

Kết quả là một già một trẻ cắm đầu cắm cổ đi trước, mà Tiểu Phàm bị bỏ lại phía sau, dở khóc dở cười, cô đành phải tăng nhanh bước chân đi theo, sau đó lấy lòng kéo cánh tay giáo sư Vương, ngoan ngoãn nhận sai: "Vương phu nhân, con thật sự sai rồi, lần sau tuyệt đối không dám."

Khóe mắt giáo sư Vương liếc ngang: "Nếu có lần sau, đời này mẹ cũng không tới xem con."

Tiểu Phàm tiếp tục thái độ khiêm tốn: "Đúng, đúng, phải . . . . . Lần này thật sự là đồng chí An Tiểu Phàm xử lý không chu toàn, về sau nhất định không rõ chi tiết toàn bộ hướng hai ngài lão gia xin phép, chỉ hy vọng hai ngài không cần chán ghét nha."

Giáo sư Vương oán giận trừng mắt nhìn cô một cái: "Mẹ hận không được một ngày 24h con quấn mẹ, nói với mẹ con xảy ra chuyện gì, nhưng con có thể làm được sao? Con không có tim không có phổi, kể từ sau khi lấy chồng nên chuyện gì đều không nói với mẹ, lần trước mẹ đến làm sao con không nói chuyện con và Đông Thần giận dỗi? Hai đứa hoàn. . . . . ." Nói xong bà nhìn Tiểu Thổ Đậu một cái, vì vậy thu lại câu chuyện, bởi vì sau đó bà phải nói là vấn đề liên quan với áo mưa an toàn có cấm trẻ con.

Tiểu Phàm lặng lẽ lau mồ hôi, giáo sư Vương đây là đang lôi chuyện cũ đấy.

Cửa hàng tổng hợp cách bệnh viện có một đoạn, ở thời điểm băng qua đường vừa lúc gặp phải đèn đỏ, hai người phụ nữ một đứa trẻ ở ven đường chờ đợi, chợt bên cạnh có xôn xao, một người phụ nữ đột nhiên chỉ vào Tiểu Phàm chửi ầm lên: "Cái người phụ nữ này là chuyện gì xảy ra, mọi người đứng lại cô làm gì thế đem con gái của tôi đẩy ngã, con bé cũng không trêu chọc cô, mọi người mau đến nhìn xem, làm gì có người phụ nữ không có tư chất như vậy . . . . ."

Bên kia người phụ nữ quả nhiên có một cô gái nhỏ, chỉ thấy tiểu cô nương kia ngã xuống đất, đầu gối có chút bị cọ sát.

Người vây xem đối với Tiểu Phàm chỉ chỉ chõ chõ, dùng ánh mắt khi dễ người phụ nữ này cố ý tổn thương đứa bé.

Tiểu Phàm oan uổng nha, cô thật sự là đứng không hề làm gì cả.

Giáo sư Vương đem Tiểu Phàm kéo đến phía sau mình, nhìn người phụ nữ khóc lóc đó, bình tĩnh nói: "Cô chút kỹ xảo ấy cũng không cần ra ngoài mất mặt xấu hổ, con của cô đầu gối bị thương cô không phải nên nhanh chóng giúp cô bé đi xử lý, ngược lại là lôi kéo ở chỗ này làm bộ khóc lóc, rất khó làm cho người ta hoài nghi đứa bé này thật sự là của cô, hay là cô đặc biệt dùng để lừa người."

Người phụ nữ kia u thu hận nhìn giáo sư Vương một cái: "Bây giờ là như thế nào, các người ỷ vào nhiều người muốn khi dễ mẹ con chúng tôi à, thật là không có đạo lý. . . . . ." Vì thế lại một trận gào lên.

Tiểu Phàm đi đến, muốn mang đứa bé đi trước xử lý trầy da một chút, giáo sư Vương kéo cô lại, ra dấu tay với một hướng cách đó không xa, chỉ thấy mấy người bộ dáng lính cảnh vệ lập tức chạy đến, sơ tán đám người, sau đó động tác nhanh chóng sắp xếp đứng ở trước mặt giáo sư Vương. Tư thế kia lập tức đem người hoảng sợ.

Giáo sư Vương nở nụ cười an ủi Tiểu Phàm một phen, ánh mắt ý bảo: Con gái, không có chuyện gì.

Sau đó bà đối với lính cảnh vệ nói: "Mang đứa bé đi bệnh viện gần đây xử lý một chút, sau đó đem người phụ nữ này đưa đi đến đồn cảnh sát đi, cô ta không phải nói oan uổng ư, để cho cảnh sát đến điều tra."

Cảnh vệ phân công xác định rõ mang theo đứa bé và người phụ nữ đi, người phụ nữ kia nhìn tình huống này không đúng, liền la hét không theo chân bọn họ so đo, đáng tiếc đã là chậm quá rồi, cô ta bị lính cảnh vệ kéo đi đến đồn cảnh sát. Mà còn dư lại lính cảnh vệ vẫn lại là tiếp tục cùng ở bên cạnh giáo sư Vương bọn họ, một đường bảo vệ.

Tiểu Phàm dở khóc dở cười, những lính cảnh vệ kia đều là cô biết, là thời điểm trước kia cha ở quân khu đi theo ông, không ngờ mấy năm này vẫn còn, càng không nghĩ đến là, lúc này ba mẹ, đem bọn họ cũng mang tới. . . . . . Đây là tính toán kháng chiến toàn diện sao?

Giáo sư Vương xoa đầu Tiểu Phàm một cái: "Có ba mẹ ở đây, xem ai còn dám động một cọng tóc của các con." Tiểu Thổ Đậu ở một bên hát đệm: "Đúng thế, đúng thế."

Tiểu Phàm từ phía sau lưng ôm lấy giáo sư Vương, hít hít lỗ mũi nói: "Mẹ, con yêu mẹ, con thật sự rất yêu mẹ."

Giáo sư Vương đỏ mặt lên, nụ cười làm sao cũng không giấu được: "Con đồ xấu xa, cũng biết dùng lời ngon tiếng ngọt có thể đem mẹ đánh tan, đừng tưởng rằng như vậy mẹ liền sẽ dễ dàng bỏ qua cho con. Mẹ đã nói với con, tiếp theo trong vòng mấy tháng, con đều phải vểnh tai đến nghe mẹ đấy! Nếu lại dám một mình làm chuyện nguy hiểm, xem xem mẹ có tha cho con không!"

Một người làm chuyện nguy hiểm? Tiểu Phàm giật mình, mẹ rốt cuộc biết cái gì hả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.