Hai Người Đấu Hư Giường

Chương 4: Chương 4: Thật con mẹ nó uất ức




Nếu không thỉnh được cái vị Phật sống này đi thì Tiểu Phàm áp dụng chính sách nhắm mắt làm ngơ, đem phòng khách tặng cho anh, còn cô thì đi vào phòng ngủ, hôm nay do phải vội vàng làm quen với công việc mới được bổ nhiệm, lại còn tụ tập uống không ít rượu nên hông và lưng cô đã đau lại càng đau hơn.

Tắm rửa xong, cô choàng khăn tắm, bước ra mở tủ quần áo định lấy một bộ đồ ngủ thì lại bị tình cảnh ở trong tủ dọa cho sợ hãi. Trong tủ vốn đã không còn bao nhiêu chỗ trống mà giờ phút này lại còn chất thêm một đống quần áo, từng bộ quần áo xuất hiện, lại còn có thêm hàng loạt đồ lót của đàn ông khiến cho Tiểu Phàm dở khóc dở cười —— mỗi một bộ quần áo kia đều là do cô hết lòng chọn lựa cho Dịch Đông Thần.

Tiểu Phàm lấy đơn ly hôn đã được chứng nhận từ trong ngăn kéo lao ra khỏi phòng ngủ, hung hăng nhét vào trong tay Dịch Đông Thần, lúc này cơn giận của cô đang rất lớn, đến nỗi cô muốn đem cái tờ giấy ly hôn kia ném vào mặt Dịch Đông Thần, sau đó vui vẻ giễu cợt anh, nhưng mà Tiểu Phàm thật sự không có gan làm chuyện đó —— Dịch Đông Thần này giỏi nhất là lén lút giở thủ đoạn, nếu chọc giận anh, vậy thì đến điểm tâm cũng sẽ không có để mà ăn nữa. Không chừng anh ta sẽ khiến cho công việc của cô trở nên chín chín tám mốt khó khăn hơn.

Tiểu Phàm cố gắng dùng âm thanh ôn hòa, thành khẩn nói: “Ngài Phó thị trưởng, hai chúng ta đã thực sự ly hôn, mà chỗ này còn là nhà của tôi, anh không thể tự tiện chuyển đồ đạc đến khi chưa có sự đồng ý của tôi.”

Khuôn mặt của Dịch Đông Thần không chút thay đổi, anh mở tờ đơn ly hôn ra, thận trọng nhìn thoáng qua khuôn mặt trên bức ảnh, sau đó mở miệng nói: “So với tấm hình này thì em ở bên ngoài đẹp hơn.” Lúc nói những lời này có thể thấy được gương mặt của Dịch Đông Thần rất thúi, trong lòng anh có cảm giác khó chịu. Vợ của mình sau khi ly hôn thì lại càng trở nên trắng nõn, điều này khiến cho anh có suy nghĩ, sau khi ly hôn Tiểu Phàm có thể sống một cuộc sống rất thoải mái. Anh lại nhớ tới khi nãy mình đứng trên này nhìn thấy Tiểu Phàm còn từ trên một chiếc xe hơi bước xuống. Cũng lạ là sao thị lực của anh lại tốt như vậy, lại có thể nhìn thấy rõ người đàn ông trong xe.

Xem xét lại bản thân, thời gian này luôn bận bịu giải quyết tình hình an nguy dân sự đến sứt đầu mẻ trán khiến cho một nam tử hán như anh cảm thấy thật con mẹ nó uất ức.

Nghĩ đến đây, Dịch Đông Thần đưa tay kéo tuột khăn tắm trên người của Tiểu Phàm, sau đó anh nhanh chóng nâng người lấn tới, cũng chẳng có bước dạo đầu, ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề.

Tiểu Phàm hung hăng cắn vào bả vai anh, trong miệng cô đã tràn ngập mùi máu, nhưng mà người đàn ông này cũng không có phản ứng gì, vẫn như cũ ra ra vào vào trên người cô.

Vừa giận vừa hờn, Tiểu Phàm rất muốn kiện Dịch Đông Thần tội cưỡng gian, chỉ tiếc là cô lại nghĩ đến: Ở cái thành phố G này, Dịch Đông Thần chỉ cần hừ nhẹ một tiếng cũng đủ khiến cho khắp nơi bên dưới cảm thấy khủng hoảng rồi, còn có ai dám chạm vào vảy rồng của anh? Hơn nữa, dù cha của cô có làm việc ở tỉnh ủy, nhưng mãnh long không áp chế được đầu rắn độc, vậy chẳng phải là để cho Dịch Đông Thần muốn làm gì thì làm hay sao?

Huống hồ, cho đến bây giờ Tiểu Phàm vẫn còn chưa dám nói cho cha mẹ biết chuyện cô và Dịch Đông Thần đã ly hôn, bởi vì hai ông bà rất xem trọng người con rể này, bọn họ nói với Tiểu Phàm là đầu năm nay, có thể tìm được một người đàn ông tốt như Dịch Đông Thần quả thật là không dễ dàng.

Màn đêm buông xuống, Tiểu Phàm nhìn Dịch Đông Thần đang nằm bên cạnh mình, cô cười cười, dùng ngón tay chạm nhẹ một cái vào bộ vị mẫn cảm của anh.

Dịch Đông Thần túm lấy tay cô, cơ bắp trên người trở nên căng thẳng, giọng nói khàn khàn của anh từ trên đỉnh đầu của Tiểu Phàm truyền xuống: “Đừng đốt lửa, mau ngủ đi!”

Tiểu Phàm không nhìn anh, mở miệng nói: “Bây giờ tôi mới biết được, thì ra chỉ có những lúc yêu đương vụng trộm như thế này thì tình cảm của anh mới càng thêm mãnh liệt, chả trách, trước khi ly hôn, mỗi lần chúng ta làm chuyện này, bộ dáng của anh đều giống như là một người chồng dịu dàng, bây giờ ly hôn rồi thì lại như lang như hổ.”

Lửa giận trong mắt Dịch Đông Thần càng lúc càng dâng lên, anh lập tức rời giường đi thẳng vào phòng tắm, để cho nước lạnh cuốn trôi đi cơn tức giận, nếu không, anh sợ mình sẽ không kìm chế nổi mà khiến cho Tiểu Phàm bị thương.

Anh đấm thật mạnh vào bức tường ốp gạch men sứ, những khó chịu bức bách ở trong lòng cuối cùng cũng được giải phóng. Lúc vừa mới kết hôn, anh đối với vợ mình lúc nào cũng cưng chiều săn sóc, lo lắng thân thể của cô không chịu đựng nổi những động tác điên cuồng của mình, kết quả là hôm nay lại bị cô đem ra vặn vẹo, thật sự là khiến cho anh tức không chịu được.

Tiểu Phàm nghe tiếng nước chảy, nở nụ cười, chỉ là cười một hồi nước mắt lại trào ra —— ly hôn rồi mới biết được những hành động lúc kết hôn thì ra lại đều là giả dối như vậy, cái dịu dàng chó má gì đều là vô nghĩa, không phải là cảm thấy hoa nhà không thơm bằng hoa dại hay sao?

Kéo rèm ra, để cho ánh nắng ấm áp chiếu vào, cảm giác trong phòng lập tức ngập tràn ánh sáng. Tiểu Phàm mỉm cười, cuộc sống mỗi ngày chính là vẫn luôn trôi qua như vậy, cô không muốn phải sống một cuộc sống mà cứ bắt mình phải kìm nén sự đau khổ trong lòng, cho nên cô học cách làm cho chính mình vui vẻ. Cô không thèm nghĩ đến rốt cuộc là Dịch Đông Thần đã rời đi lúc nào, mặc kệ đi.

Đúng vậy, anh ta là đại gia, không ngăn được anh đừng tới thì cũng sẽ không quan tâm đến nữa. Chỉ là lúc Tiểu Phàm bước ra khỏi cửa vẫn là bị cảnh tượng ở bên ngoài dọa cho giật mình: trên bàn ăn đặt một ly sữa đậu nành và lát bánh mì. Điều này dĩ nhiên là do Dịch Đông Thần làm, nhưng mà Tiểu Phàm lại tình nguyện tin tưởng nhà mình có ốc đồng cô nương (*).

(*) Ốc đồng cô nương: hay còn gọi là cô tiên ốc, giống như bên mình có sự tích cô Tấm chui ra từ trong quả thị để giúp bà lão quét dọn và nấu cơm ấy ^^

Vì muốn che giấu đôi mắt thâm quầng, cô cố tình đeo một cặp kính đen, lúc mở cửa, cô lại quay đầu nhìn những thứ trên bàn, do dự một chút, cuối cùng vẫn cầm ly sữa đậu nành lên uống một ngụm, sau đó lại thuận tay cầm lên một lát bánh mì. Tiểu Phàm tưởng tượng miếng bánh mì là Dịch Đông Thần, sau đó cô cứ thế hung hăng vừa đi vừa gặm cắn.

Cách một làn đường dành cho người đi bộ, có một chiếc xe luôn chạy theo song song với cô. Ngồi trên xe chính là Mạc Quân Kha. Kỳ thật buổi tối hôm qua, anh rời đi không được bao lâu rồi lại vòng trở lại, ngồi ở dưới lầu suốt một đêm, kết quả là sáng nay lại nhìn thấy một chiếc xe của nhà nước chạy ngang qua. Điều làm anh giật mình chính là, người như Dịch Đông Thần mà lại bước ra từ một tòa nhà nhỏ hẹp tầm thường như vậy.

Mạc Quân Kha tự nói với chính mình, có lẽ là người yêu của Dịch Đông Thần cũng ở chỗ này, nhưng có một sự thật rõ ràng nhắc cho anh một đáp án chính xác hơn: Hai vợ chồng đã ly hôn này vẫn còn sống chung, khác biệt chính là, lúc trước kết hôn thì cầm giấy chứng nhận kết hôn, bây giờ ly hôn thì cầm đơn ly hôn, trừ chuyện này ra thì tất cả vẫn như cũ.

Sáng nay Mạc Quân Kha bị cái ý nghĩ này của mình làm cho điên rồi, anh đợi đến lúc Tiểu Phàm đi xuống, vốn dĩ là định gọi cô lên xe, sau đó sẽ hỏi cô tại sao lại để cho Dịch Đông Thần có cơ hội làm tổn thương mình thêm lần nữa, thế nhưng đi theo cô một đoạn đường, Mạc Quân Kha cũng không nhẫn tâm quấy rầy cô.

**

Thành phố G chính là nơi đại học trọng điểm, trên phương diện đào tạo vẫn luôn dẫn đầu một khoảng cách khá xa, khi đạt được thành tích xuất sắc thì cũng sẽ gặp không ít chuyện phiền toái. Gần đây hiệu trưởng lại đang phiền não cái vấn đề làm thế nào để gom góp tài chính, tập trung xây dựng thêm một phòng thí nghiệm.

Thời gian này, bộ giáo dục đưa ra chính sách đề cao tỷ suất của khoa chính quy, vì vậy nên sẽ đầu tư chi phí vào cho các trường tiểu học, còn trường đại học bên này đưa ra yêu cầu ngân sách thì có vẻ hơi phiền toái, vì thế hiệu trưởng phải chạy đi chạy lại đến cục vài lần, nhưng phó cục trưởng cục quản lý đều kiếm cớ là bận đi công tác để trốn tránh không gặp, hoặc là nói hiệu trưởng cứ theo trình tự mà làm.

Hiệu trưởng cũng hiểu đây chỉ là một câu nói suông, phó cục trưởng nói cứ theo trình tự như vậy thì nghĩa là sẽ không quan tâm rồi.

Chỉ là mấy hôm trước, trong cục bổ nhiệm An Tiểu Phàm làm trợ lý hiệu trưởng, điều này làm cho hiệu trưởng ló ra một chút hy vọng, vì vậy ông đưa cái hạng mục này giao cho Tiểu Phàm, nghĩ rằng trong cục không thể nào vô duyên vô cớ cất nhắc đề bạt một giáo viên nho nhỏ như vậy.

Vì vậy, Tiểu Phàm vừa mới được nhậm chức lại giống như cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay, quay đầu nhìn nét mặt của hiệu trưởng như muốn nói: Trường học và tụi nhỏ đều đặt hết hy vọng ở trên người cô. Tiểu Phàm chỉ có thể kiên quyết nói: “Hiệu trưởng ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng làm thật tốt!”

Từ một tin tức nhỏ cho biết, gần đây phó cục trưởng hay đi vào khách sạn Quân Viên, thật ra cái tin tức nhỏ này chính là do Phỉ nhi nói cho Tiểu Phàm biết, tất cả mọi người đều rõ ràng trong khách sạn phần lớn là phục vụ trên hai phương diện: Ăn và ngủ, còn có một số loại phương diện đặc biệt khác, ví dụ như massage gì gì đó, mà vóc dáng của những cô gái sử dụng dịch vụ massage ở khách sạn thì quả thực có thể đem so sánh với Vu Phương Phương, một câu sau cùng đương nhiên là do Phỉ nhi thêm vào.

Ôm suy nghĩ đem một con ngựa chết cứu chữa thành ngựa sống, Tiểu Phàm hẹn phó cục trưởng thời gian gặp mặt. Bảy giờ tối, hiệu trưởng và Tiểu Phàm ngồi ở trong một phòng riêng chờ phó cục trưởng đến. Kết quả là bảy giờ bốn mươi phó cục trưởng mới từ xa chậm rãi bước tới, nhìn hai người bọn họ nói một câu: “Sao hai người lại đến sớm như vậy?” Nói xong, ánh mắt của ông ta rơi trên người Tiểu Phàm, cái bộ dáng cười tít mắt đó khiến cho người khác không rét mà run.

Lúc bắt tay, phó cục trưởng cứ lần lữa không chịu buông ra, chỉ nghe được giọng nói dịu dàng đến phát ngấy của ông ta, “Vị này trông rất lạ, là trợ lý mới sao?”

Hiệu trưởng nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng sáng tỏ vài phần, liền giới thiệu Tiểu Phàm xong liền lấy cớ trong nhà có việc rồi chuồn đi. Trước khi rời đi, hiệu trưởng còn liếc mắt nhìn Tiểu Phàm một cái, cuối cùng quyết định mặc kệ hoàn cảnh khó khăn lúc này của cô.

Tiểu Phàm cũng không phải là một cô gái chưa biết mùi đời, làm sao lại không biết tính toán của hiệu trưởng và phó cục trưởng, bây giờ cô chỉ hận không thể đem chai rượu vang đổ lên trên khuôn mặt béo ú giả tạo của lão phó cục trưởng kia.

Bàn tay phải của Tiểu Phàm đang bị bàn tay gấu của lão nắm chặt, cô siết chặt tay trái, nắm chắc cái thiết bị đề phòng yêu râu xanh (*), trên mặt vẫn giữ vững nụ cười: “Phó cục, trường Đại học G từ trước đến nay toàn bộ đều nhờ ngài chiếu cố, tôi thay mặt các thầy trò kính ngài một ly.” Khi nói chuyện, cô yên lặng rút tay ra, nâng ly rượu lên tỏ vẻ mình muốn uống.

(*) thiết bị chống hiếp dâm = = google search -.-

Đáng tiếc, phó cục trưởng lại ngăn cản cô, lão ta kêu phục vụ đổi lấy một ly rượu lớn, sau đó mở miệng nói: “Nếu muốn mời thì phải có thành ý một chút, như vậy đi, nếu An tiểu thư có thể uống hết ba ly rượu này, tôi sẽ tin là cô có thành ý, sau đó sẽ suy nghĩ một chút về vấn đề ngân sách.”

Nhìn cái ly rượu rất lớn kia, một ly như vậy thôi cũng đủ khiến cô gục xuống rồi, nếu uống ba ly thì không phải là sẽ say đến bất tỉnh nhân sự để mặc cho lão ta chà đạp hay sao?

Tiểu Phàm cười lạnh: Chị đây cũng không phải là loại tiểu thư tiếp rượu, sau đó sẽ vui vẻ ngồi bàn bạc vấn đề với ông, để cho ông tiện tay nổi lên thú tính, không ngờ xem vậy mà vẫn có tính toán chuốc rượu tôi, thật sự là rất biết cách ngồi không mà hưởng thụ.

Nói xong, cô giật giật tay trái, đột nhiên phó cục trưởng nghiêng người qua, một phát liền túm được tay trái của Tiểu Phàm, sau đó đưa tay vào túi của cô lấy ra cái thiết bị kia, lão cười nói: “Lúc vừa vào cửa tôi đã thấy An tiểu thư cứ đưa tay vào túi, thì ra là đang nghiên cứu cái vật này.”

Bị phát hiện ra kế hoạch của mình, Tiểu Phàm nghĩ thầm lần này nguy rồi, cô lo lắng suy nghĩ không biết tiếp theo lão phó cục trưởng này sẽ làm ra cái chuyện cầm thú gì, cho nên mới nhân cơ hội này đi ra ngoài, chỉ là vừa mở cửa cô liền nhìn thấy hai người bảo vệ đứng ở hai bên, chợt nghe thấy tiếng của phó cục trưởng từ bên trong nói: “Nơi này là khách sạn Quân Viên, vì tôi là khách quen nên bọn họ đã an bài rất tốt.” Vừa nói lão vừa đứng lên kéo Tiểu Phàm qua.

Tiểu Phàm giơ chân đá một đá vào người phó cục trưởng, tuy nhiên vẫn không chiếm được thế thượng phong, nếu tiếp tục giằng co như vậy thì rất có khả năng cô sẽ bị lão phó cục trưởng này chế ngự. Lúc Tiểu Phàm đang phân tâm suy nghĩ, bỗng nhiên một cái tát giáng xuống mặt cô. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng trải qua cái chuyện như thế này bao giờ, Tiểu Phàm ngây ngẩn cả người. Lúc đang bị chế trụ sát vách tường, cô hung hăng nhấc chân đả kích vào hạ bộ của phó cục trưởng, thừa dịp lão ta đang kêu rên, Tiểu Phàm mở cửa, cũng không thèm để ý hai người bảo vệ đang ngăn cản, cô xoay mặt ra ngoài hét to: “Có ai ở đó không? Nơi này xảy ra chuyện. . . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.