Hai Người Đấu Hư Giường

Chương 51: Chương 51: Tình cảm tương lai không rõ




Tiểu Phàm ghé vào bên cạnh Giáo sư Vương nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, đây rốt cuộc là tình huống thế nào?"

Chỉ thấy NICO cùng với Âu Dương ngồi ở trên ghế sa lon, Đông Thần trở về phòng ở một bên đọc sách, mà cha và chú Phương hai người trốn ở trong phòng sách, xột xột xoạt xoạt nói chuyện, nghe thanh âm hiển nhiên không phải đơn giản thư họa như vậy.

Giáo sư Vương nhéo mặt của Tiểu Phàm, đem một chậu nước đựng quả nhét vào trên tay cô nói: "Trước tiên đưa cho Đông Thần đi, hiện tại nó phải bổ sung dinh dưỡng."

Tiểu Phàm cầm một quả táo nhét vào trong miệng mình: "Mẹ, mẹ cũng quá thiên vị, chỉ nhớ tới Đông Thần nha."

Giáo sư Vương chống nạnh: "Mẹ cấp cho Đông Thần gì đó, lần đó nó không phải tặng cho con ăn? Ý tứ của con nói không tồi."

Sau đó thời điểm Tiểu Phàm đem chuyện này nói cho Đông Thần, anh lại vẫn tán đồng nở nụ cười, sau đó nâng cao thanh âm đối với Giáo sư Vương: "Mẹ, ngài thật sự là sáng suốt rồi."

Kết quả hai người phụ nữ quay đầu lại nhìn anh, người thứ nhất là Âu Dương đang ở bên người anh. Bà có chút sững sờ, ngay sau khi hiểu rõ Đông Thần là đang gọi Giáo sư Vương, bà tự giễu nở nụ cười: có thể giống như bây giờ nhìn nó, mọi người hòa bình ngồi ở một trong phòng, đã là chuyện rất khó có được đi.

NICO đưa tay ôm lấy bà, sát vào bên tai bà nói cái gì, chọc cho bà nở nụ cười, thẳng thắn oán trách: "Anh nói nhăng gì đấy, tôi đã bao nhiêu tuổi rồi." Rồi sau đó Âu Dương tham dự sự nghiệp diễn xuất nhiều năm lại vẫn đỏ mặt. . . . . .

Tiểu Phàm cười khúc khích, nằm ở trên vai Đông Thần, bàn luận xôn xao: "Anh đoán bố chồng chuẩn mực nói cái gì?"

Đông Thần liếc mắt nhìn: "Bố chồng chuẩn mực? Trên đời làm gì có chuyện gì đúng hay không đúng, rất nhiều chuyện xấu."

Trực giác câu nói của ông xã có hàm ý khác, Tiểu Phàm không nhịn được hỏi tới: "Em đánh hơi được tư vị JQ*, thành thực khai báo, anh rốt cuộc tại sao nói lời này? Căn cứ, lý do?"

JQ: gian tình

Có Tiểu Phàm ở bên cạnh, đừng nói là suy nghĩ, thời gian dài như vậy Đông Thần là một trang cũng vẫn không nhìn xong. Anh định để sách xuống: "Em nha, đoán mò cái gì? Chúng ta không phải thường nói kế hoạch biến hóa khó lường ư, người kết hôn rồi còn có thể ly hôn, lại nói là một người phụ nữ đã ly hôn, đã nhiều năm như vậy, bà ấy cân nhắc hôn nhân cũng không đơn giản như vậy đâu."

Tiểu Phàm: "Ông xã, anh nhớ lại đi, em với anh quen biết bao lâu rồi hả?"

Đông Thần: "Em lại kiểm tra anh? Gần đây làm sao em lại thích chơi trò chơi này như vậy hả?"

Tiểu Phàm lau mồ hôi: "Được rồi, em đã nói với anh, chúng ta quen biết hơn hai mươi năm, hơn hai mươi năm này, trong mười ngày em có bảy tám ngày là ở cùng với anh, chỉ một chút tâm tư nhỏ kia của anh, em còn có thể không nhìn ra được sao?"

Đông Thần cười: "Em nhớ thật rõ ràng."

Tiểu Phàm: "Đại ca, không cần chuyển đề tài, chính em đang hỏi anh rốt cuộc biết cái gì đây? Trực giác nói cho em biết, anh nhất định là nhìn thấy gì hoặc là anh liên tưởng đến?"

Lúc này hai người lão An cùng lão Phương từ trong phòng sách đi ra, lão Phương liếc mắt liền thấy bộ dáng Âu Dương đỏ mặt, mà NICO là đem tay khoác lên trên vai của bà, nhất thời sắc mặt của ông thay đổi một cái, bộ dáng rõ ràng lúng túng.

Lão An vội vàng vỗ bờ vai của ông một cái, trong phòng sách đã phân tích với ông kết cục vấn đề tình cảm với Âu Dương, đương nhiên là hỏi ông có dũng khí theo đuổi Âu Dương hay chưa, nếu như ông nói chịu kiên quyết, vợ chồng lão An sẽ kiên định đứng ở bên này âm thầm giúp đỡ ông. Dù sao NICO tuổi quá trẻ, tập tính sinh hoạt so với trong nước kém nhau quá nhiều, cậu ấy và Âu Dương ở chung một chỗ nhất định sẽ dẫn đến bị phê bình.

Đáng tiếc lão Phương này không có tiền đồ, lúc tuổi còn trẻ không dám, lớn tuổi lại càng không có dũng khí, ông nói: "Có một số việc bỏ lỡ liền sẽ không có dũng khí tiếp tục."

Lão An chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: lão Phương, đời này không tìm được bà xã, đều là do ông tự tìm!

Có ai sẽ nghĩ tới Phương Đức Sinh trên công tác ghét ác như kẻ thù, mạnh mẽ vang dội về mặt tình cảm sẽ là một bộ hèn nhát như vậy đây?

Lão An nháy mắt với giáo sư Vương, vì vậy hai người đều hiểu, chuyện lão Phương và Âu Dương thật sự là thất bại, chỉ là giáo sư Vương vẫn suy nghĩ muốn làm tiếp cố gắng một lần cuối cùng. Vì vậy bà bảo là muốn chuẩn bị bữa ăn tối, đem Âu Dương gọi vào phòng bếp hỗ trợ rồi.

Vương Diệp Đình lôi kéo Âu Dương thử dò xét hỏi: "Bà và tiểu nam sinh ngoại quốc đó như thế nào?"

Âu Dương giật mình: "Diệp Đình, bà làm gì đấy."

Vương Diệp Đình: "Tôi đây không phải lo lắng chuyện chung thân đại sự của bà ư, chuyện của bà không xác định một phen, hai đứa bé cũng không thể yên tâm nha."

Âu Dương cười: "Từ lâu NICO rất đã cầu hôn tôi rồi, tôi kéo dài không đồng ý thôi."

Vương Diệp Đình vẫn là nhịn không được sợ hết hồn: "Cậu ta đùa thật à?"

Âu Dương: "Tôi đều lớn tuổi như vậy rồi, chẳng lẽ vẫn sẽ bị người lừa gạt sao? Cậu ấy là nghiêm túc, tôi hiểu rõ. Hơn nữa cậu ấy ở bên cạnh tôi cũng mang đến cho tôi rất nhiều an ủi, tôi đến từng này tuổi rồi, đã sớm không mnong đợi tình yêu tiểu nữ sinh như vậy rồi, NICO đối với tôi mà nói giống như con trai cũng giống như bạn bè."

Giáo sư Vương có giải thích độc đáo đối với hôn nhân vào lúc này xem như là hiểu rõ, đây là dời đi tình yêu con cái dẫn đến tình cảm, Âu Dương không có được ở trên người Đông Thần, ở trên người NICO lấy được đền bù, mà loại tình cảm này mới đúng là điều chết người.

Tiểu Phàm ngồi vào bên cạnh bố chồng chuẩn mực, thân thiện cười một tiếng: "Lần trước cám ơn ngài nhiều, nếu không phải là nài, mẹ chồng tôi vào lúc này có thể đã sớm rời đi rồi."

Hai mắt Âu Dương thì thỉnh thoảng liếc bọn họ, theo ý anh NICO cũng là đàn ông, hơn nữa còn là đàn ông tuổi không chênh lệch lắm so với bọn họ, chỉ là điểm này liền đủ để cho anh đề cao cảnh giác.

NICO gãi gãi đầu: "Không phải là ý của tôi, Âu Dương cô ấy vốn là không có ý định rời đi. Cô ấy ở chỗ này mới hạnh phúc, tôi nghĩ muốn để cho cô ấy hạnh phúc."

Đông Thần cách bọn họ không xa đột nhiên cũng sửng sốt một chút, người đàn ông ngoại quốc sẽ nói lời này, quả thật không ở trong phạm vi suy nghĩ của Đông Thần. Anh định nghĩa tình cảm của người đàn ông ngoại quốc này với Âu Dương chính là: vui đùa một chút. Nhiều lắm chỉ là người không đáng tin bởi vì tình cảm kích động nào đó mà ở cùng nhau, mà là một người căn bản chưa nói đến tình yêu, càng không cần nói đến hôn nhân rồi.

Đông Thần đẩy xe lăn đến gần NICO, bình tĩnh nói một câu: "Cùng tôi ra ban công hút điếu thuốc đi."

Tiểu Phàm đưa mắt nhìn hai người đàn ông này đi phía ngoài ban công riêng biệt, còn chứng kiến bọn họ đóng cửa lại, người ở bên trong căn bản không nghe được bọn họ đang nói gì. Cô bình tĩnh cầm trái cây lên ăn, phòng sách là hai người cấp bậc cha chú đang nói chuyện, trong phòng bếp là hai người mẹ đang nói tâm sự, mà ban công là ông xã với người đàn ông cùng trang lứa hút thuốc lá?

Tiểu Phàm nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh lần lượt nháy mắt ra hiệu cho Đông Thần, khinh thường chính là: nói chuyện có thể, hút thuốc lá không cho phép!

Thật ra thì những người này làm quá rõ ràng rồi, hình như là cố ý tiêu diệt từng bộ phận nói chuyện, NICO và mẹ chồng có thể có khả năng, nhưng chuyện này liên quan gì đến chú Phương? Tiểu Phàm ăn trái cây, trong đầu cũng đang làm rõ mạng lưới quan hệ, chú Phương và mẹ chồng là chỗ quen biết cũ, quen biết cũ nha, có bao nhiêu quen biết cũ là giấu giếm huyền cơ*.

*: những chuyện bí mật

Nghĩ đến đây Tiểu Phàm cười, cô cười là mình có năng lực liên tưởng kỳ lạ.

Lúc này Lý Phỉ gọi một cuộc điện thoại đến, vô cùng lo lắng nói: "Em gài á, chuyện tốt - cậu làm, hiện tại xảy ra vấn đề lớn!"

Lý Phỉ nói Thượng tá Lý bởi vì nghe nói con gái tự mình cùng một người đàn ông đi đăng ký kết hôn, đều không bàn bạc với bọn họ một chút, tức giận phải vào bệnh viện, bây giờ tình huống vẫn không rõ.

Tiểu Phàm chấn động không ngừng: "Tớ chỉ là nói cho bọn họ biết, cậu có đối tượng qua lại rồi, làm sao bọn họ biết chuyện hai người đăng ký kết hôn rồi hả ?"

Lý Phỉ khóc lóc kể lể: "Thượng tá Lý có cấp dưới đi làm cục dân chính, cũng không biết ông ấy nghĩ như thế nào, thế nhưng để cho ông ấy điều tra được. Xong rồi xong rồi, tớ hiện tại muốn quay về quá khứ chịu đòn nhận tội, nhưng công ty lão Lưu vẫn bị tòa án quấn lấy, tớ đều sắp điên rồi."

Tiểu Phàm sờ sờ tóc của mình, vẻ mặt trầm ổn: "Chuyện này cậu và lão Lưu nhất định là không giấu được chú Lý bọn họ, bọn họ bây giờ biết cũng tốt. Hiện tại mấu chốt là chính cậu đã không suy xét kỹ, nếu như chú Lý bọn họ kiên quyết phản đối, cậu chính là kiên trì muốn cùng Lão Lưu ở một chỗ sao? Nếu như là vậy, cậu liền mang theo Lão Lưu đi qua, hai người quỳ xuống cũng được, dập đầu cũng được, nhất định phải làm cho chú Lý bọn họ tán thành mới thôi. Về phần công ty lão Lưu, tòa án cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, mấy ngày nay anh ấy chỉ vì hạnh phúc cả đời của hai người, anh ấy nhất định là nguyện ý trở về với cậu."

Lý Phỉ cách điện thoại hôn một hồi mãnh liệt: "Em gái à, tớ yêu cậu, tớ nghe đến chuyện Thượng tá Lý cũng sợ choáng váng, trong đầu giống như tương hồ, chủ ý gì cũng không có."

Hai người lại nói mấy câu chuyện riêng tư, lúc này mới cúp máy.

Thượng tá Lý bình sinh hận nhất thương nhân, bởi vì lúc tuổi còn trẻ bị gian thương hại rất thảm, cho nên những năm này ông nhìn thấy thương nhân sẽ không có thiện cảm, lời nói thường đeo ở bên khóe miệng chính là: bản chất Tư bản chủ nghĩa bóc lột thật sự là đáng ghét, bản chất thương nhân là nhà tư bản này càng thêm ăn tươi nuốt sống. Cũng khó trách ông nghe đến tin tức hai người đi đăng ký kết hôn sẽ tức đến mức phải nhập viện rồi.

M cùng thời gian này Vu Phương Phương cũng trải qua thời gian khó khăn nhất trong đời.

Tiền lương của cô cung cấp ăn mặc ngủ nghỉ cho cha và của mình đã là miễn cưỡng lắm rồi, cô ở công ty khách sạn của Mạc tổng giúp một tay, nguyên bản ý là không muốn thù lao, đáng tiếc tình huống để dành ngày càng giảm bớt khiến cho cô bỏ qua cái loại ốc đồng cô nương đó không mạo hiểm ràng buộc tinh thần, đồng thời cũng buông tha tôn nghiêm nào đó thôi. Mà gần đây cha kiểm tra ra tình huống bị cao huyết áp nghiêm trọng, cần dùng thuốc để khống chế. Thì ra là cha vẫn không chịu nói với Vu Phương Phương, những thuốc cao huyết áp trước đây đã không có tác dụng gì.

Từ phòng làm việc bác sĩ ra ngoài Phương Phương cầm đơn thuốc thở dài một hơi, thời điểm trước cuộc sống thối nát, cô chưa bao giờ biết thì ra thiếu tiền là chuyện đáng sợ như vậy. Thuốc thang nha, mua một lần không đắt, nhưng mấu chốt là dùng lâu dài, hơn nữa lượng thuốc không ít.

Phương Phương ngồi ở trên ghế đại sảnh một lát, cô muốn điều chỉnh tâm tình của mình một chút, nếu không mang gương mặt đau khổ trở về, cha nhất định sẽ lo lắng.

Trong lúc ở nơi này, cô mở điện thoại di động ra, lật chuyển điện thoại một chút, ngón tay dừng ở phía trên ba chữ "Mạc Quân Kha" chính là không dám ấn xuống.

Đúng lúc này, có người gọi "Phương Phương". Nghe được thanh âm này, toàn thân Phương Phương chấn động. Cô không tự chủ lui về phía sau một bước dài, hỏi: "Sao anh lại tới đây? Tôi cái đó, thân thể không thoải mái, cho nên mới bệnh viện xem một chút. Anh cũng vậy sao? Thật khéo nha, ở chỗ này gặp được anh. A, tôi còn có chút việc, phải đi rồi. . . . . ."

Cô cơ hồ muốn cắn đầu lưỡi của mình, làm sao Mạc Quân Kha vừa đến trước mặt lời nên nói đều không nói được ra ngoài đây?

Thời điểm đi ngang qua bên người anh, Quân Kha đột nhiên vươn tay bắt được cánh tay của cô, nhỏ giọng nói: "Tại sao lại trốn tránh tôi? Nói cho tôi biết, là bởi vì không muốn nhìn thấy tôi hay là có nguyên nhân khác."

Vu Phương Phương trong lòng hoảng sợ, trên mặt cũng không khống chế được, ánh mắt lóe lên nói: "Làm gì có chuyện đó, tôi chỉ là thân thể không thoải mái, cho nên mấy ngày nay không đến khách sạn làm, anh đừng suy nghĩ nhiều."

Quân Kha cười: "Trước kia cảm thấy kỹ thuật em nói dối rất cao minh, làm sao hiện tại càng ngày càng thụt lùi đi."

Vu Phương Phương đột nhiên ngẩng đầu lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.