Hải Nguyệt Thâm Thâm

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

Nhạc Quang Y quay đầu lại liền thấy một thân ảnh mặc áo trắng đang đi đến phía cậu . Mái tóc đen dài bay bay trong không trung, đôi mắt vàng thâm thúy tràn ngập mệt mỏi cùng tiều tụy. Hắn…… đến đây thật sao ! Đáy lòng cậu bỗng dâng lên cảm giác mừng thầm. Sau lần ấy , cậu đã cố gắng không động tâm nữa …… nhưng khoảnh khắc người đó xuất hiện…… tâm cậu lại rối loạn…… Hắn còn yêu cậu sao? Cậu không biết…… Cũng không dám nghĩ đến …… Nhìn người trước mặt mang bộ dáng thương tâm , cậu chủ động tiến lại , xoa xoa khuôn mặt gầy yếu của Lôi Ân, nhẹ nhàng phun ra,“Đồ ngốc!”

-“Tôi sẽ không buông tay ! Mặc kệ, cậu có chạy trốn tới nơi nào đi chăng nữa !” Vẻ mặt hắn mỏi mệt, nhưng ánh mắt lại kiên định dị thường .

-“Vậy không cần buông tay .” Đem Lôi Ân kéo về phía mình, cậu ôm chặt lấy thân thể đang khẽ run kia .

-“Cậu……” Trước mặt chính là người như gần mà cũng như xa , Lôi Ân thật cẩn thận, muốn hỏi lại không dám hỏi.

-“Ở lại bên cạnh tôi đi!” Nhạc Quang Y vuốt vuốt mái tóc dài của Lôi Ân, có cảm giác muốn bật cười trong lòng.

Đứng trước tình huống này, Lôi Ân cảm thấy cơ thể như bị cứng đờ lại , hắn không dám cử động dù chỉ một chút, hắn rất sợ tất cả chỉ là ảo ảnh, khẽ động đậy là mọi thứ sẽ tan thành mây khói.

-“Cậu…… nói thật sao ?” Thật lâu sau, Lôi Ân rốt cục đánh vỡ trầm mặc, giọng nói hơi run run.Tình yêu của hắn rốt cục có hồi báo sao ?

–“Ừm.”

–“Cậu không hề gạt tôi ?” Hắn vẫn không dám tin tưởng.

-“Không .”

-“Không hối hận chứ ?”

Nhạc Quang Y không kiên nhẫn đẩy hắn ra , cậu không đáng tín nhiệm như vậy sao ? Có chút tức giận nói:“Anh mà còn cứ hỏi lại nữa thì tôi sẽ ……..”

Giờ thì Lôi Ân biết rồi, hắn tin rồi , hắn tin đây không phải là giấc mộng, là sự thật, sự thật 100% .Hắn cũng sẽ không để cho cậu có cơ hội đổi ý đâu ! Hung hăng hôn lên đôi môi ngày đêm tưởng niệm, đẩy hàm răng ra ,cái lưỡi linh hoạt không cho đối phương có cơ hội lùi bước, chỉ có thể triền miên theo.

Lăng Tước từ xa nhìn thấy hết một màn yêu đương không coi ai khác ra gì của cặp đôi kia. Hắn không thể tưởng được Quang Y sẽ coi trọng cái gã quý tộc tóc dài ngã sấp ngã ngửa kia! Nhưng hắn cũng bất đắc dĩ thừa nhận sự thất bại đầu tiên trong đời này ! Hắn cho tới bây giờ chưa từng luôn lo nghĩ cho một người như thế . Hắn chưa từng nghĩ mình đã yêu , đã bị chìm đắm trong dòng suối tình yêu , để rồi cứ mất phương hướng, cứ chìm đắm, phải chịu lấy đau đớn cùng thống khổ. Thật sự là Lăng Tước hắn đã không thể chiếm được trái tim lẫn thể xác của Quang Y, giờ đây hắn mất cậu thật rồi …. Ai….

—-

-“Buông! Cút mẹ chúng mày đi ! Chúng mày … lũ chết tiệt … ‘’ Âm thanh mắng chửi từ xa truyền đến gần. Thanh âm thế nhưng thật thanh thúy, dễ nghe.

-“Chuyện gì?” Lăng Tước nhíu mày, hơi nghiêng đầu hỏi trợ thủ đắc lực đứng ở phía sau hắn.

-“Tước gia! Tiểu tử này có hành vi lén lút theo dõi, lại còn muốn giết Nhạc thiếu gia!” Trợ thủ của hắn nhanh chóng đáp lời, vừa nói vừa chỉ vào một người thiếu niên đang bị hai vệ sĩ to con áp giải.

Lăng Tước nhìn người thiếu niên cả người bẩn thỉu , tóc đen mắt đen, dáng người lại mảnh khảnh.Lăng Tước thầm suy đoán cũng là người phương Đông đi, là cùng Quang Y đến từ cùng một nơi chăng?

-“Mẹ nó! Đại gia ta muốn nhìn ai hay giết ai thì liên quan khỉ gì đến các người hả !” Thiếu niên không ngừng kêu to , liên tục giãy dụa muốn thoát ra khỏi hai cánh tay sắt như gọng kìm .

-“Hừ! Cậu muốn theo dõi ai đúng là không phải chuyện liên quan đến chúng tôi , nhưng nếu cậu muốn hại Nhạc Quang Y thì lại là chuyện khác !” Lăng Tước ánh mắt lạnh như băng bắn về phía thiếu niên. Muốn hại Quang Y thì không thể nào tha thứ được !

Thiếu niên trước sửng sốt, theo sau bừng tỉnh đại ngộ cười hì hì nói:“À à tôi còn nghĩ tại sao ! Hóa ra là anh có ý với Nhạc Quang Y ! Nhưng anh đúng là người rộng lượng đấy ! Nhìn người mình yêu ôm người khác thế mà vẫn còn muốn ngầm bảo vệ anh ta ! Chậc chậc chậc! Kính nể , kính nể rồi !”

-“Nói! Ai phái cậu tới ?” Lăng Tước trầm giọng chất vấn. Hắn là người chỉ biết hù dọa suông sao ? Nếu mà nghĩ như thế thì nhầm to rồi đấy !

-“Không có người nào hết , do anh ta không vừa mắt tôi thôi.” Thiếu niên lắc lắc tóc ngắn ,nháy mắt một cái , hồn nhiên cười.

– “Ồ, thật thế ? Không vừa mắt cậu ? Mang cậu ta về ‘’ chăm sóc’’ cho tốt ! Tự dưng thấy cậu ta không vừa mắt tôi chút nào hết ” Khẽ nhếch mép lên, Lăng Tước bá đạo phân phó đám thuộc hạ.

Hai tên vệ sĩ to lớn tiền tóm lấy thiếu niên , trong nháy mắt khi thiếu niên xoay người, Lăng Tước chợt nhìn thấy thiếu niên kia nhếch mép lên khinh thường cười lạnh.

-“Chờ một chút!” Lăng Tước nhìn thiếu niên bị xoay người lại , mới nói:“Đem cậu ta đi tắm rửa, rồi đưa đến phòng của tôi. Tôi tự mình thẩm vấn.” Nheo mắt lại , hắn lạnh lùng cười vừa lòng khi nhìn thấy trong mắt thiếu niên hiện lên một tia hoảng sợ.

-“Tước gia! Đã đưa người đến rồi .” Thuộc hạ thân tín lên tiếng cung kính nói với Lăng Tước đang ngồi trên sô fa nhấm nháp rượu vang cực phẩm .

-“Đưa vào đi .” Trên môi vẫn còn vương giọt rượu, miễn cưỡng nói.

-“Buông! Tôi tự đi được !” Người còn chưa tới, giọng nói trong suốt đã truyền đến rõ ràng .

Thành thật mà nói , thanh âm của cậu ta đúng là rất dễ nghe.

Một lát sau, một thân hình có những đường cong duyên dáng cùng với làn da trắng xuất hiện trước mắt Lăng Tước . Ngẩng đầu, Lăng Tước kinh diễm nhướng mi . Thiếu niên này xuất hồ ý liêu ( một cách bất ngờ ) bộ dạng đáng yêu vô cùng, lông mày xinh đẹp, mi dài cong cong ,con ngươi đen cùng với ánh mắt có thần , cái mũi khéo léo thẳng tắp , môi đỏ mọng mềm mại . Bộ dáng chỉ mặc áo tắm, mê người vô cùng. Thật là một thiếu niên đẹp đẽ ! Nếu cậu ta không phải là muốn hại Quang Y , Lăng Tước nhất định sẽ đem cậu ta thu thành người của mình . Cằm chợt hất , mắt hắn liếc nhanh , thủ hạ hiểu ý tiêu sái đi ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa lại.

-“Tôi đã nhặt được bảo vật nào thế này .” Buông chén rượu, đứng lên. Hắn nhìn xuống thiếu niên, ngón tay nhẹ nhàng xoa hai má trắng noãn của cậu.

-“Bớt nói nhảm đi! Đại gia ta giờ nằm trong tay anh không hay ho gì , muốn giết , muốn làm gì cũng được!” Thiếu niên cường ngạnh ngẩng đầu, không sợ nhìn thẳng Lăng Tước.

-“Rất có khí phách.” Hắn thật có chút thưởng thức tiểu tử này .“Cậu tên là gì?” Tay bắt đầu đi xuống khẽ vuốt đường cong duyên dáng nơi cổ của thiếu niên .

-“Nhàm chán!” Thiếu niên xem thường, cao ngạo dùng tay cào cào tóc.

Rất có cá tính! Ngón trỏ hứng thú bắt lấy chiếc vòng cổ bạch kim , lại cầm lấy hoa tai khéo léo hình chữ nhật, hắn nhìn kỹ thì thấy mặt trên có khắc hai chữ “Tinh Thần”

-“Tinh Thần ? cậu tên là Tinh Thần sao?” Giương mắt chống lại ánh mắt thoáng kinh ngạc của cậu , mím môi cười, hắn giải thích nghi hoặc cho đối phương .“Mẹ tôi là người Trung Quốc, cho nên tôi sẽ nhận thức được chữ Trung Quốc.”

-“Hừ! Mặt trên viết cái gì thì tôi phải tên là như thế sao? Anh là tên ngốc à !” Thế nhưng trong lòng cậu lại vô cùng khiếp sợ, có một loại cảm xúc khó nói chậm rãi dâng lên. Đã lâu lắm rồi nhỉ ! Có bao nhiêu lâu không nghe thấy có người gọi cậu như thế ?

Thật là hoài niệm……

Tên ngốc !? Chưa từng có người dám nói hắn như vậy ! Ha ha, hắn đối với cậu càng lúc càng cảm thấy hứng thú , bất quá hắn cũng không quên việc chính . Tay tiếp tục vuốt ve xuống dưới , vuốt lên cái ngực trắng mịn khiến tay hắn không muốn rời khỏi .“Nếu tôi là tên ngốc, thì tôi gọi cậu là Tinh Thần là tốt rồi .” Khẽ cắn vành tai của cậu , hắn nhẹ nhàng mà nói:“Tinh Thần, là ai phái cậu tới ?”

-“Đây là cái anh gọi là thẩm vấn sao? Biến thái!” Nghe hắn gọi tên của chính mình, Tinh Thần trước ngẩn ra, sau đó lại chán ghét nói.

–“Biến thái?” Một khi đã như vậy, cũng đừng trách hắn không thương hoa tiếc ngọc nha. Xoay người ôm lấy Tinh Thần đi đến bên giường, đem cậu hướng trên giường quăng xuống , người lập tức đè lên cậu . Đẩy dây lưng áo choàng tắm ra , thân thể Tinh Thần liền toàn bộ lõa lồ xuất hiện . Dùng thân thể ngăn chặn hành động kháng cự của Tinh Thần, khiến cho cậu không thể động đậy, hắn lại dùng dây lưng đem hai tay của cậu cột lên đầu giường .

-“Anh… anh muốn làm gì?” Chẳng lẽ hắn muốn…… Tinh Thần trừng lớn mắt nhìn Lăng Tước.

-“Cậu thông minh như vậy , làm sao có thể không biết tôi muốn làm gì?” Cúi đầu trước sắc phấn hồng nổi lên trước ngực, hắn rõ ràng cảm thấy thân thể dưới thân cứng đờ, bàn tay to liền xoa phân thân của cậu.

-“Nếu snh dám làm, tôi nhất định sẽ giết anh !” Tinh Thần phẫn nộ nhìn hắn.

-“Chỉ cần nói ra là ai phái cậu tới , tôi liền dừng tay.” Lăng Tước tà tà cười nhìn cậu. Kỳ thật cho dù cậu nói ra , hắn cũng sẽ không dừng tay . Mỹ thực trước mặt, không ăn thì có mà là thằng ngu à.

-“Nằm mơ!” Tinh Thần oán hận nói.

-“Vậy không thể trách tôi .” Lăng Tước thoải mái tiếp tục cắn mút người dưới thân, tay cũng chậm chậm chạm vào phân thân của Tinh Thần, không ngừng vuốt ve xoa nắn . Nhìn cậu vì không để chính mình kêu ra tiếng mà cắn chặt môi dưới bật ra vết máu. Lăng Tước thế nhưng có điểm đau lòng, hắn thật đúng là muốn nghe xem giọng nói tuyệt vời của cậu mà! Nhưng lại nghĩ đến Quang Y , hắn nào có thể tha thứ cho người đang nằm dưới này . Thời điểm không sai biệt lắm , Lăng Tước đè lại ngay trước, ác ý không cho cậu phóng thích. Ghé vào lỗ tai cậu đe dọa :“Nói hay không?”

Nhìn cậu vẫn là cố chấp không rên một tiếng, thân hình khó nhịn vặn vẹo,khuôn mặt đỏ bừng. Lăng Tước càng quyết tâm, vặn bung hai chân cậu ra , một đường thẳng tiến, dũng đạo khô cạn bị mạnh mẽ xuyên qua , bị xé rách vô cùng đau đớn , Tinh Thần chỉ thét lớn một tiếng, cho dù là đau đớn đến chết ngất nhưng cậu vẫn là không nói tiếng nào . Máu theo sườn đùi chảy ra khiến cho ga trải giường nhiễm những vết đỏ hồng chói mắt.

-“Vẫn không chịu nói sao?” Lăng Tước không để ý đến đau đớn của cậu ,tiếp tục cuồng dã tiến lên . Nhìn người dưới thân quật cường cắn nát môi. Hắn cố áp chế sự không đành lòng, lại liên tục tra tấn cậu .

Tinh Thần nhắm mắt lại, trong lòng cười khổ. Mẹ nó! Vì cái tên Nhạc Quang Y kia , cậu hy sinh cũng thật lớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.