CHƯƠNG 1
Âm nhạc du dương, bài hát ‘’ Người lữ hành giữa sa mạc ‘’ uốn lượn quanh quẩn khắp gian phòng ở một quán bar.
“Quang Y, vài ngày nữa tôi sẽ quay về Pháp.” Một người đàn ông toàn thân toát ra mị lực ngồi xuống ghế, mặt không chút thay đổi, chậm rãi nói.
“Lý do? Không phải là tôi đã giúp anh dàn xếp ổn thỏa vụ kia rồi à?” Nhạc Quang Y thản nhiên nói.
“Có vị luật sư tài năng danh tiếng thế này, đương nhiên là tôi không phải lo lắng rồi. Chỉ là có chút chuyện phát sinh ở Pháp thôi.” Hắn đưa ly lên, uống một ngụm rượu rồi lại nhìn Quang Y.
Đưa mắt nhìn vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Nhạc Quang Y, hắn đột nhiên mỉm cười, nảy ra một chủ ý không tốt.
“Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật 30 tuổi của tôi, tôi cũng nên được tặng một món quà sinh nhật, phải không?”
“Anh muốn cái gì?”
“Cho tôi một nụ hôn đi! Quang Y.” Lăng Tước nhìn cậu, tà tà cười gian.
“Có thể.” Nhạc Quang Y nhẹ nhàng chạm lên môi hắn lấy lệ, nhưng cái hôn ngắn ngủi này e rằng chưa đầy 1 giây.
“Cậu biết cái mà tôi muốn không chỉ là như thế này mà.” Nói xong hắn nhanh chóng ôm lấy gáy của Nhạc Quang Y, áp chế hôn môi theo kiểu Pháp cực kì nồng nhiệt.
Một lát sau…
“Vì sao mặc kệ tôi hôn như thế nào, cậu đều không hề có phản ứng vậy? Kỹ thuật của tôi tệ đến thế sao?”
Lùi ra sau vài bước tạo khoảng cách giữa hai người, hắn ủ rũ hỏi: “Vì sao không giữ tôi lại hả Quang Y?” Khi nói Lăng Tước vẫn nhìn chằm chằm Quang Y như muốn tìm ra một tia khác thường trên mặt cậu.
“Vì sao tôi phải giữ anh lại?” Ngữ khí của cậu vô cùng thản nhiên như chuyện đang nói chẳng có chút xíu quan hệ đến mình.
Cách đây một năm, Nhạc Quang Y đã giúp Lăng Tước thắng môt vụ kiện lớn tại tòa án, khi ấy hắn đã bị khí chất lạnh lùng của cậu hấp dẫn, vì muốn giữ cậu ở lại bên mình, hắn không tiếc số tiền lớn để kí hợp đồng mời cậu làm luật sự riêng cho hắn. Thậm chí hắn còn đem một phần sản nghiệp chuyển qua Thụy Sĩ, hy vọng mưa dầm thấm lâu có thể chinh phục được trái tim lạnh lùng của cậu.
Hắn biết chứ, biết được một năm trước có người bởi vì cậu mà tự sát, hỏi thì cậu chỉ phun ra hai chữ “Ngu ngốc.” Không phải là hắn không biết con người này lạnh lùng như thế nào, nhưng không hiểu sao hắn vẫn không kiềm chế được cảm giác bị cậu hấp dẫn.
Lăng Tước hắn từ nhỏ xuất thân trong gia tộc hắc đạo ở Pháp, tuy rằng là vật báu của dòng tộc, nhưng bằng chính năng lực của mình, hắn đã làm cho tất cả mọi người trong gia tộc phải thán phục và công nhận. Hắn là loại người có tài hô phong hoán vũ, hơn nữa chỉ bằng tướng mạo thôi đã không đếm nổi có bao nhiêu cả trai lẫn gái tự động đứng trước mặt hắn xếp thành hàng dài, hắn muốn loại người nào mà không được chứ? Ấy thế mà ông trời lại cố tình đưa người thanh niên tên Nhạc Quang Y này đến.
Buồn cười hơn nữa, vì sợ thương tổn cậu mà hắn không dám dùng vũ lực với cậu, mặc dù từ trước đến này hắn đều không từ thủ đoạn để đạt được cái mình muốn, giờ đây chỉ vì yêu cậu hắn đã thay đổi, quả thật hắn đã không còn là chính mình nữa rồi.
Lăng Tước gắt gao bắt lấy bả vai của Nhạc Quang Y: “Vậy cậu cùng đi với tôi đi.” Vì lưu luyến từng khoảnh khắc ở bên cạnh cậu, hắn mới chậm chạp không chịu quay về Pháp, đáng tiếc hắn hiện tại không thể không trở về.
“Tôi hiện tại còn có không ít việc, vả lại cũng muốn tiện thể đi du lịch một mình.”
“…… Được rồi.” Biết miễn cưỡng cậu là điều không thể. Hắn vô lực hạ bả vai, cố thả lỏng người. Tuy nhiên hắn biết dính tới người thanh niên này, cả đời hắn cũng không thể thả lỏng được.
“ Cậu định đi trong bao lâu?”
“Không biết, khi nào thích thì tôi sẽ trở về.”
“Cái gì? Cậu tùy hứng thế làm tôi cảm thấy rất lo lắng, cậu có biết cậu có bao nhiêu kẻ thù không hả? Tôi sẽ cho người đi theo bảo vệ cậu.” Cảm giác bất an len lỏi khắp người Lăng Tước, không lo sao được khi Nhạc Quang Y là loại người thường kết thù mà không tự biết.
“Không cần, anh phải tin vào năng lực của tôi.” Nhạc Quang Y biết rõ tình cảm sâu đậm Lăng Tước dành cho mình, đáng tiếc cậu không có cách nào đáp trả lại hắn.
“Vậy cậu nhất định phải thật cẩn thận.” Được rồi, khuyên nhủ con người bảo thủ này có lẽ là việc làm vô ích nhất thế gian.“Cậu nhớ phải thường xuyên cho tôi biết hành tung của cậu, có việc thì gọi điện thoại cho tôi, tôi xử lý xong xuôi công việc sẽ đi tìm cậu ngay.”
Nhạc Quang Y gật gật đầu đáp ứng xong bèn đứng dậy rời đi. Lăng Tước lưu luyến không rời nhìn người thanh niên tuấn tú mà lãnh khốc trước mặt, nhìn đến bóng dáng thon dài của cậu, hắn cố áp chế dục vọng muốn xông lên ôm lấy cậu, hắn ngửa mặt uống xuống một ngụm rượu nhằm khắc chế cảm xúc.
Tại Vatican,
Giáo đường Bỉ Đắc tại Vatican là giáo đường Thiên Chúa lớn nhất trên toàn thế giới. Giáo đường dài chừng 218 mét (715 ft). Giáo đường có tất cả 778 cây cột, 395 bức tượng và 44 bàn thờ. Thánh đường cũng là kiến trúc mỹ thuật nhất của giáo hội Thiên Chúa Giáo, là nơi tổ chức những nghi thức tôn giáo trọng đại và mỗi ngày đều có thánh lễ cử hành bên trong. Phía trên là những nóc nhà lớn vòm cung, mái nhà vòm cao nhất là 137 mét ( 450 ft), có thánh giá chữ thập. Giáo đường to lớn, có sức chứa 5 vạn người. Giáo đường là do kiến trúc gia Italia từ thời văn hóa phục hưng và nghệ thuật gia Lạp Phỉ Nhĩ, cùng nhiều nhóm đại sư tài năng trong cộng đồng xây dựng.
Nhà thờ có kiến trúc bên trong như hình thập giá, tâm của thập giá, nơi ngã tư giao nhau là bàn thờ chính của nhà thờ, phía dưới là hầm mộ của Thánh Phêrô và bên trên là mái vòm nhà thờ.
Nhà thờ có rất nhiều cây cột to lớn, dưới những cây cột đều có những bàn thờ bên trong đặt tượng một vị thánh. Có tất cả 39 vị thánh khai sáng giáo hội được thờ trong giáo đường.
Nhạc Quang Y thuận theo giáo đường đi lên phía cây thánh giá, trải qua một hành lang dài để đến được trước cửa chính, cậu rẽ phải rồi dừng lại thưởng thức bức điêu khắc [ Tình thương của mẹ ]. Thánh mẫu Maria tay phải gắt gao ôm mình đầy thương tích Jesus, tay trái hơi hơi mở ra, cúi đầu ngưng mắt, trông vô cùng bi thảm.
Hừ! Tình thương của mẹ ư? Ngay từ lúc còn nhỏ cậu đã không còn mấy kí ức về mẹ mình rồi, mẹ đối với cậu mà nói thật sự rất xa lạ, cậu cũng không cần loại tình cảm này. Trước đây, cậu từng nghe hàng xóm cách vách bàn luận về người mẹ của cậu, người đó đã chạy trốn cùng một người đàn ông khác, sau đó đến lượt người cha trẻ tuổi ở rể cũng ra đi, kiên quyết đoạn tuyệt quan hệ cha con. Thế nhưng cậu không hề có cảm giác đau đớn, coi như đó là chuyện của người khác. Từ lúc còn nhỏ cậu đã luôn chỉ có một mình . Cậu dựa vào chính bản thân mình, một thân một mình đi đến Thụy Sĩ, một người Trung Quốc ở Thụy Sĩ rất khó có thể thành công, nhưng cậu lại làm được. Hơn nữa, về căn bản cậu là người yêu bản thân mình nên không bạc đãi chính mình, thỉnh thoảng sẽ đi du lịch, thăm thú đây đó để hưởng thụ những phong tình nơi dị quốc.
Trên nóc nhà vòng khung tròn của đại sảnh giáo đường là những kiệt tác do vị kiến trúc gia già bước đầu tạo nên. Mãi đến 26 năm sau khi ông ra đi mới có một kiến trúc gia khác tiếp tục hoàn thành. Ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh mái vòm, vách tường có ánh sáng tiên diễm được khảm họa cùng cửa sổ thủy tinh, trên cùng là nhiều điểm sáng lấp lánh như những ngôi sao, khách du lịch vô cùng thích thú với lối thiết kế này. Kiến trúc bên trong được làm từ đá hoa cương màu xám lạt, và mỗi góc cạnh ở cung thánh, bệ thờ, đền đài, tượng đá có khắc những bức hoa văn, phù điêu chạm nổi, mạ vàng tuyệt mỹ. Trong đại sảnh còn có khu trung tâm của tòa nhà là Baldachin hay được gọi là “Cung Thánh”, được kiến trúc sư tài hoa Gianlorenzo Bernin họa kiểu với 4 chiếc cột trụ đồng xoắn màu đỏ nâu đậm to và cao 30 mét, đặt ở 4 góc bàn thờ, đây là nơi làm lễ chính thức của Vatica.
Bàn thờ chính ở giữa nhà thờ Thánh Phêrô được gọi là bàn thờ Giáo Hoàng (Papal Altar) vì chỉ có Ðức Giáo Hoàng mới cử hành thánh lễ tại đây trong những dịp trọng đại. Phía trước bàn thờ có nhiều hàng ghế để tín hữu cầu nguyện. Nơi đây được xem như thánh địa và là nơi linh thiêng nhất của Giáo Hội La Mã theo truyền thống và cũng tương truyền đây là nơi chôn cất thánh Peter, vị Tổng Giám mục đầu tiên của Roma, và cũng là Đức Giáo Hoàng đầu tiên của Giáo hội Thiên Chúa Giáo.
Ra khỏi giáo đường, bước chậm rãi con đường ở quảng trường. Quảng trường là công trình hình trứng, dùng những khối đá vuông nhỏ màu đen lát mà thành. Hai sườn là hai nửa vòng tròn hình đá cẩm thạch hàng cột vây quanh, rộng rãi hùng vĩ vô cùng. Trên đỉnh mỗi cột trụ đá có các pho tượng làm bằng đá cẩm thạch, bọn họ đều là thánh nam thánh nữ trong lịch sử Thiên Chúa giáo hội La Mã, thần thái khác nhau, trông rất sống động.
Trong khoảnh khắc Nhạc Quang Y đang trầm tĩnh giữa không khí trang nghiêm thần thánh như thế này thì bỗng cậu cảm nhận được một cỗ sát ý. Cậu theo bản năng né tránh sang một phía, một trận gió lạnh sượt qua tai, cậu biết đó là tiếng súng lục giảm thanh. Lại lùi về sau mấy bước, đột nhiên cậu thấy một chiếc xe màu đen cao cấp đỗ ở trước mặt cậu.
“Lên xe!” Giọng nói trầm thấp mang theo sự gấp gáp bỗng vang lên.
Địch ở trong tối, tuy rằng không biết trên xe là loại người nào, nhưng chiếc xe đã trở thành một hàng rào che chắn khiến cậu được an toàn. Nhạc Quang Y ngoan ngoãn lên xe, vừa đóng cửa xe một cái thì nghe thấy hàng loạt viên đạn đảo qua cửa kính chống đạn. Dù chiếc xe đã nhanh chóng lao đi nhưng vẫn thấy đằng sau vang lên những tiếng súng cố chấp đuổi theo.
Bên trong chiếc xe vô cùng rộng rãi, trong lòng Nhạc Quang Y ngầm đánh giá người đàn ông ngồi đối diện cậu. Đó là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, toàn thân toát ra khí chất quý tộc, hé ra là khuôn mặt tuấn mỹ không chê vào đâu được, vô cùng tương xứng với mái tóc dài đen bóng, kiểu người này dễ dàng khiến bất kì người phụ nữ nào cũng không thể kháng cự lại được. Hắn ngồi ở ghế da thật dày, đôi mắt thâm thúy màu vàng giờ phút này sắc bén nhìn chằm chằm Nhạc Quang Y. Ánh nhìn giống như một người thợ săn đang tinh tế đánh giá con mồi của mình.
—-
“Nhạc Quang Y, 27 tuổi, hiện đang là luật sư. Nhìn tận mắt như thế này cảm giác còn xinh đẹp hơn trong ảnh.” Ánh mắt màu vàng hoàn toàn không che dấu sự kích động.
“Quá khen, phía trước đã có đường đi, có thể để tôi xuống xe được không?”
“Đây là thái độ mà cậu dùng để đối xử với ân nhân cứu mạng ư? Chẳng lẽ cậu không muốn biết vì sao tôi lại biết rõ về cậu như vậy ư?”
“Anh muốn thế nào?” Cậu thích nói chuyện theo kiểu tốc chiến tốc thắng.
“Tôi chỉ là muốn mời cậu đi Anh du lịch một chuyến thôi mà.” Ngữ điệu dày, trầm thấp vang vọng khắp xe.
“ Anh ư? Được thôi.” Sau khi tốt nghiệp, cậu lao đầu vào công việc, vẫn chưa có cơ hội đến Anh quốc du lịch. Có người trả tiền hộ, cớ gì mà không đi chứ.
Trong ánh mắt của người đàn ông xẹt qua một tia kinh ngạc, phảng phất thở một hơi nhẹ nhõm, hắn chợt mỉm cười:
“Cậu thật sự không giống người thường! À, xin tự giới thiệu, Tôi là Lôi Ân• Khải Lan Đức [rayen•kelland]”
“Khải Lan Đức?” Nhạc Quang Y thoáng ngẩn ra.
“Có ấn tượng sao?”
“Lan Địch……” Người thiếu niên có khuôn mặt thanh lệ, chỉ tiếc đã đặt tình yêu nhầm người.
“Không sai, Lan Địch là em trai cùng cha khác mẹ của tôi. Chính là người đã phải nhảy lầu vì cậu.”
“Ồ? Vậy là anh đến tìm tôi để báo thù cho em trai anh?” Nhạc Quang Y không cho là đúng hỏi lại.
” Đương nhiên…… không phải. Sao tôi phải báo thù cho đứa ngốc như nó? Tôi không rảnh rỗi đến thế. Tôi đến vì chính tôi, vì tôi muốn nói cho cậu biết tôi sẽ làm cho cậu yêu tôi.”