Hải Nguyệt Thâm Thâm

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

-“Lôi Ân……” Nhạc Quang Y đột nhiên kêu lên với người đang tựa vào vai cậu đọc sách.

-“Gọi tôi là Lôi đi .” Buông sách xuống, đánh gãy lời nói của cậu, hắn cố chấp sửa lại cho đúng.

-“Được rồi, Lôi. Tôi hôm nay muốn đi ra ngoài gặp một người .” Có một số việc cậu hiện tại phải cẩn thận suy nghĩ.

-“Một người?” Nhìn biểu tình trên mặt cậu, Lôi Ân bất đắc dĩ “Đi sớm về sớm.” Có phải hay không chính mình đã buộc cậu ấy quá chặt rồi ? Lôi Ân âm thầm cười khổ.

Nhạc Quang Y một mình đi trên đường, bất tri bất giác đi đến bờ biển. Bởi vì không phải mùa du lịch thịnh vượng cho nên người cũng ít hơn nhiều. Cậu cảm thấy chính mình giống như có chút không thích hợp , không biết vì sao, đối mặt với Lôi Ân cậu không thể tự nhiên ứng đối giống như là với Lan Địch hoặc Lăng Tước. Nói thật, chính cậu cũng thấy mình là một con người rất vô tình , ngay cả thời điểm Lan Địch chết ,tâm của cậu thậm chí cũng không có một tia cảm động, cậu chỉ cảm thấy vì cậu mà chết đi như vậy có điểm không đáng mà thôi. Lăng Tước cũng thế , đối mặt với thâm tình của hắn , cậu chỉ có chút bất đắc dĩ. Không nghĩ tới đối với Lôi Ân , cậu thế nhưng có thể cảm thấy tâm nhảy lên, thậm chí lại cảm thấy có điểm luyến tiếc khi rời đi . Đây là lưu luyến sao?

Đột nhiên có hai vật cọ cọ vào bên hông cậu . Là dao ! Thật sự là nực cười mà , đến bây giờ còn chưa có người nào có thể chạm được tới thân thể cậu, đều là tại tên chết tiệt Lôi Ân khiến cậu bị phân tâm.

-“Muốn sống thì ngoan ngoãn đi theo,cấm nhúc nhích. Phiền toái Nhạc tiên sinh đi theo chúng tôi một chuyến.” Tiếng nói thô ách ở bên tai vang lên.

-“Đi mau!” Một góc khác lại có thanh âm trong suốt như chuông vang lên .

Chậm rãi xoay người,hé ra một người đàn ông có diện mạo vô cùng tục tằng cùng một bé trai thanh tú đứng hai bên cậu , nhanh chóng hướng về du thuyền nhỏ bên bờ đi tới . Biết sẽ không có người đến cứu mình, bởi vì Lôi Ân rất chú trọng ý nguyện của cậu , sẽ không phái người theo dõi cậu . Như vậy cậu chỉ có thể dựa vào chính mình , dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị đụng tới, làm luật sư thường thường đắc tội với nhiều người, huống chi lại là làm luật sư cho xã hội đen.

Vừa bước lên du thuyền đã nghe thấy tiếng động cơ khởi động với tốc độ nhanh nhất rời khỏi bờ. Không biết qua bao lâu, rốt cục du thuyền dừng lại ở một hòn đảo nhỏ . Cậu bị kèm chặt hai bên, bị dẫn đến một tòa nhà kiến trúc cực lớn được trang trí bởi những thiết bị công nghệ cao đứng sừng sững ở giữa đảo . Trải qua quá trình kiểm nghiệm phiền phức, cuối cùng cậu bị dẫn vào bên trong. Xem ra lần này muốn thoát thân cũng không dễ dàng rồi đây .

“Ha ha, thất lễ , Nhạc tiên sinh.” Một người đàn ông cao gầy toàn thân mặc áo trắng từ trên lầu chậm rãi đi xuống. Sau khi nhìn rõ bộ dáng của hắn, Nhạc Quang Y lắp bắp kinh hãi . La Y! Không, không phải La Y, là cùng La Y có khuôn mặt cơ hồ giống nhau như đúc .Bất đồng là La Y thẳng thắn, bình dị gần gũi, như ánh mặt trời ấm áp . Mà người này làm cho người ta có cảm giác cực kì không thoải mái.

-“Không cần giật mình như vậy, tôi là anh trai sinh đôi của La Y . Tôi là La Kiệt. Cậu nhất định cảm thấy kỳ quái không biết tại sao tôi lại mời cậu đến đây phải không ? ”

-“Bớt sàm ngôn đi.” Nhạc Quang Y lạnh lùng nhìn hắn.

-“Ha ha, tôi biết những người bảo hộ cậu rất có thế lực. Ở Pháp có Lăng Tước, ở Anh thì có Lôi Ân. Bất quá tình nhân ở Pháp của cậu hiện tại ốc đều không mang nổi mình ốc , không rảnh tới cứu cậu đâu. Mà Lôi Ân tôi sẽ phái người đi thông tri cho cậu ta , cho nên cậu ở nơi này từ từ đợi đi , đừng vọng tưởng sẽ chạy trốn được ”

-“Thì ra mục đích của anh là Lôi Ân.” Haizzz , Cậu thực sợ phiền toái, nhưng phiền toái ở khắp nơi lại rất thương yêu tìm tới cậu.

-“Không sai, chỉ cần cậu ngoan ngoãn , tôi sẽ coi cậu như thượng khách , nhưng nếu muốn chạy trốn, cũng đừng trách tôi không khách khí .” Mắt lam nheo lại hàm ý cảnh cáo Nhạc Quang Y rất rõ ràng.

-“Anh yên tâm, nếu anh thực sự đối đãi với tôi như khách quý , tôi sẽ không trốn , dù sao đối với việc Khải Lan Đức luôn đối xử , bảo vệ cũng có chút ngấy rồi , thay đổi hoàn cảnh cũng tốt.” Chê cười! Cậu theo cửa lớn một đường tiến vào nơi này, sẽ không biết nơi này có bao nhiêu người giám thị , lại nhìn nơi nơi đều là kết quả của công nghệ hiện đại , có lẽ muốn vào toilet cũng đều phải có vân tay, thanh văn kiểm định, chỉ bằng bàn tay trần thoát được mới là lạ.Cậu cũng không phải là điệp viên 007. Cái gã Lôi Ân kia rốt cuộc đụng phải người nào vậy ,thôi thì đành phải yên lặng xem xét dần dần vậy .

-“Thật sự là người thông minh. Cậu ở trong này có thể tùy ý hoạt động, tôi nghĩ nơi này so với nhà của Khải Lan Đức cũng không hề thua kém đâu .”

Còn lúc này, tại nhà của Khải Lan Đức như đang lâm vào một hồi mưa rền gió dữ.

-“Làm cái quái gì vậy , một đám thùng cơm! Tìm có một người mà cũng không xong là sao hả .”Lôi Ân đứng trước một đám người rống giận.Tính từ ngày Nhạc Quang Y đi ra ngoài không trở về đã là một tuần trôi qua rồi . Hắn không khỏi bắt đầu phỏng đoán có phải hắn đem Quang Y nhốt ở bên người quá chặt, khiến cho cậu không muốn quay lại nên đi luôn rồi không , cậu vẫn rất chán ghét hắn ? Thế nhưng sau khi nghĩ lại , Nhạc Quang Y là người sẽ không miễn cưỡng chính mình, nếu chán ghét hắn, căn bản sẽ không cùng hắn ở chung một chỗ thời gian dài như vậy, càng không thể chưa nói lời cáo biệt mà đã ra đi . Như vậy chính là bị người ám toán , nhưng những người muốn đối phó với cậu , hắn đều giúp cậu giải quyết từng tên một rồi . Chẳng lẽ còn có cá không lọt lưới?

-“Bình tĩnh một chút, Lôi Ân. Cậu cứ như vậy cũng không phải là giải pháp tốt .” La Y thật sự không đành lòng nhìn thằng bạn chí cốt lớn lên từ nhỏ với mình đang tự tra tấn bản thân. Hắn đã mấy ngày không không ăn không ngủ , nếu có ngủ cũng chỉ ngủ có hai canh giờ.

-“Cậu bảo tôi bình tĩnh như thế nào đây ! Tôi chỉ nghĩ đến có lẽ cậu ấy bị .. tôi liền…. ‘’

-“Sẽ không , cậu phải tin tưởng năng lực của Quang Y , có lẽ là cậu ấy có chút việc cần xử lý thôi .”

-“Chuyện gì mà suốt một tuần không hề liên lạc, huống hồ vì sao huy động nhiều người tìm khắp nơi như vậy mà cũng không thấy?”

-“Cái này….” La Y cũng không biết phải làm gì cho đúng.

-“Lôi Ân, cậu hẳn là biết vội vàng xao động sẽ không giải quyết được việc gì mà, tôi cũng đã phái người đi tìm , rất nhanh sẽ có tin tức thôi .” Địch Áo Tư ôm lấy La Y , cũng vô cùng lo lắng , mở lời an ủi Lôi Ân.

-“Nếu là La Y gặp chuyện không may, anh cũng có thể bình tĩnh sao?” Vì quá sốt ruột, không kìm chế được , Lôi Ân trừng mắt nhìn Địch Áo Tư lớn tiếng hỏi.

-“Cái này……” Xác thực! Địch Áo Tư nghĩ rằng chính mình thật sự không có tư cách nói Lôi Ân, lần trước La Y gặp chuyện không may, hắn cũng không khác Lôi Ân lúc này lắm.

Đúng lúc này , lão quản gia bé người cầm trong tay thiếp mời vội vàng đi đến “Thiếu gia, có tin tức của Nhạc thiếu gia.”

-“Cái gì!” Ba người trong phòng đồng thời quay đầu lại .

Lôi Ân nóng vội nhanh tay đoạt lấy thiếp mời.

Lôi Ân thân ái :

Tình nhân bé nhỏ của cậu hiện nay đang ở trong tay tôi , muốn gặp cậu ta thì đi đến tòa thành của tôi đi . Nhớ kỹ là đến một mình thôi ! Mong chờ cậu đến làm khách. Chờ cậu , La Kiệt .

Phía dưới là bản đồ, ghi rõ địa điểm đảo nhỏ kia .

-“La Kiệt! Làm sao có thể! Anh ta không phải…… Đã chết rồi sao?” Khuôn mặt tuấn tú của La Y bỗng trắng bệch. Lôi Ân lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

-“La Kiệt là ai?” Người còn lại -Địch Áo Tư lại khác, hoàn toàn mang vẻ mặt nghi hoặc .

-“Anh trai em …… Nhưng năm năm trước….. vách núi đen cao như vậy …… Làm sao có thể.”

-“Không có việc gì , không có việc gì .” Địch Áo Tư một bên gắt gao ôm người yêu, một bên hỏi Lôi Ân “Rốt cuộc sao lại thế này?”

-“La Kiệt là anh trai cùng bào thai với La Y, chúng tôi cùng nhau lớn lên , tình cảm tốt lắm. Nhưng sau đó không biết vì sao, La Kiệt dần dần trở nên bất hòa với chúng tôi . Sau đó cùng tôi đối nghịch khắp nơi, sau khi La Y biết đã chạy đi chất vấn anh ta nhưng anh ta cũng không nói nguyên do. Đến cuối cùng thậm chí còn sai sát thủ hại tôi, tôi cũng không biết đã gây ra tội lỗi gì với anh ta , vì thế đã trực tiếp hỏi anh ta . Anh ta hẹn tôi gặp mặt ở vách núi đen thế nhưng lại muốn cùng với tôi đồng quy vu tận, sau đó thì La Y tới cứu tôi, ai ngờ La Kiệt không cẩn thận ngã xuống vách núi đen .” Lôi Ân chậm rãi kể rõ .

-“Cậu thật sự không đắc tội với anh ta ?” Địch Áo Tư không tin một người sẽ vô duyên vô cớ làm như vậy .

-“Không có” Lôi Ân khẳng định chắc nịch.

-“Lôi Ân không có khả năng làm chuyện gì khiến anh ta muốn giết cậu ấy đâu.” La Y từ trong khiếp sợ chậm rãi khôi phục lại cũng khẳng định nói.

-“Mặc kệ là như thế nào, ngày mai tôi sẽ đi, thử xem có phải đúng là anh ta hay không.”

-“Tôi và cậu……” La Y lời còn chưa nói xong đã bị Lôi Ân đánh gãy “Tôi sẽ đi một mình ! Yên tâm, Tôi sẽ nghĩ biện pháp liên lạc với hai người. ”

-“Nhưng……” La Y còn muốn thuyết phục Lôi Ân để cho hắn đi theo.

-“Tôi đã quyết định rồi, không nói nữa .” Khẩu khí không tha nếu người khác cứ cố xen vào.

-“Được rồi, nhất định phải liên lạc với chúng tôi đấy !” Nhìn hắn quyết liệt như thế , La Y cũng không có biện pháp.

-“Được rồi ! Tôi đi chuẩn bị một chút.”

———-

Từ khi Nhạc Quang Y đến nơi này, một tuần lễ đã trôi qua , nói thật, quá quá… thích ý. Từ sau ngày đầu tiên đến nơi đây, không còn thấy qua La Kiệt nữa. Cậu còn phát hiện quản sự chân chính nơi này cũng chính là hai người đã đưa cậu đến đây . Mà hai người kia cũng không đến làm phiền cậu , vô cùng yên tĩnh . Giờ phút này, cậu đang nằm ở ban công nhận ánh trăng sáng tròn rửa tội, thuận tiện uống hồng trà loại tốt nhất.

Khi Lôi Ân đi vào đảo nhỏ này , thông qua tầng tầng trở ngại, bay qua tường ngang rào cản liền nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ khoái hoạt này khiến hắn có điểm dở khóc dở cười, người mà hắn lo lắng một tuần lại đang thảnh thơi thưởng thức trà ngon ! Nhưng cũng may là cậu không có việc gì.Hắn hồi hộp chậm rãi đến gần cậu .

-“Quang! Cậu trông thật là thư thái , thoải mái .”

Nhìn thấy rõ người đang đi tới, Nhạc Quang Y cũng không kinh ngạc “Anh tới rồi .”

“Anh tới rồi ? Làm cho tôi lo lắng một tuần, cậu chỉ nói với tôi thế này sao?” Thật là, tốt xấu cũng nên biểu hiện ra một chút tình cảm tưởng niệm gì gì chứ .

-‘’Anh vào đây bằng cách nào?” Nơi này trông yên tĩnh thế nhưng đều có camera giám thị cơ mà.

-“Những trở ngại này căn bản không ngăn cản được quyết tâm tôi đến với cậu.” Chê cười! Nói như thế nào hắn cũng là thủ lĩnh của “terminator” Làm sao có thể không có chút tài năng bẻ khóa vượt rào?

-“Ừ ,thế anh cứ từ từ ngồi nghỉ nhé , tôi đi ngủ trước.” Nói xong liền đứng dậy đi vào bên trong.

Cái gì! Lôi Ân lập tức bắt lấy tay cậu .“Tôi cũng đi.” Sau đó tiến đến bên tai cậu thổi gió, nhẹ nhàng nói:

-“Có nghĩ là tôi sẽ tới ?”

-“Này, anh tán tỉnh cũng nhìn xem mình đang trong trường hợp nào có được không , nơi này là địa bàn của người ta đấy .” Thật sự là chả thèm nghĩ xem mình đang trong tình huống gì.

-“Chả liên quan !” Lôi Ân đem cậu kéo vào phòng, sau đó nhanh tay nhanh chân đem Nhạc Quang Y đặt ở trên giường, động tác hành văn vô cùng mạch lạc lưu loát “Tôi rất rất nhớ cậu ! Cậu có biết hay không , cậu không trở về, tôi còn nghĩ là cậu đã muốn rời khỏi tôi .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.