Hải Nhi Tử

Chương 20: Chương 20




Thân thể của tiểu nhân ngư mỗi một chỗ đều đẹp như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Hoàng tử yêu thích không muốn buông tay, cảm giác như đang được sờ tơ lụa thượng hạng. Hai tay ở trên người tiểu nhân ngư xoa nắn, bắt lấy đầu nhũ, vuốt ngọc hành, bóp mông, từ trên xuống dưới không chỗ nào là không bị chơi đùa.

“A... Điện hạ... Thật thoải mái... Trời ạ...”

Tiểu nhân ngư ở phía dưới dâm đãng giãy dụa, khiêu khích nam nhân càng muốn thêm càn rỡ đùa bỡn.

Hoàng tử quả nhiên không làm cậu thất vọng, không dằn nổi mà nhấc lên một chân của tiểu nhân ngư, sau đó chôn vào thật sâu.

Đại nhục bổng đâm vào, trong nháy mắt bị tràng thịt non mềm vây lại, từng tầng một từng vòng kìm, hoàng tử sảng đến tê cả da đầu, trong cơ thể tựa như có dòng điện chạy qua.

_ “Lẳng lơ!”

Hoàng tử nắm lấy bắp đùi tiểu nhân ngư, hung hăng thẳng tiến, mồ hôi tích tích rơi trên người tiểu nhân ngư.

_ “Thảo nào phụ vương mê luyến ngươi như vậy! Ngươi cái người dâm đãng này, thân thể sinh ra là để mê hoặc nam nhân! “

_ “A... Không phải, ân... Điện hạ...”

Tiểu nhân ngư thanh âm đứt quãng, ngọc hành thanh tú theo tần suất thao làm lắc lư qua lại, khiến người ta không nhịn được nghĩ muốn cầm nó mà tàn nhẫn sáo động.

Đương nhiên là hoàng tử đang làm như vậy, chàng đỉnh vào từ phía sau, đằng trước thì khuấy động tính khí của cậu, tiền hậu giáp kích, đem người triệt để công hãm.

_ “Không được! A... Quá sung sướng... Điện hạ... A...”

Toàn thân tiểu nhân ngư rối loạn, bên trong dũng đạo như ma sát ra lửa, làm cậu phải ôm lấy sàng đan, phát ra tiếng rên rỉ.

Hoàng tử càng làm càng có cảm giác thành công, cúi đầu làm bộ muốn hôn lên đôi môi tiểu nhân ngư.

Tiểu nhân ngư hai mắt mê man, vô tình quay đầu, làm hoàng tử lỡ mất nụ hôn. Tuy nhiên dù không hôn được đôi môi ướt át, nhưng nụ hôn kia vẫn rơi xuống trên gương mặt trắng nõn. Hoàng tử thở dốc từng bước biến lớn, rung động nhanh hơn.

Sau mấy trăm lần cắm xuống, hai người ào ào bắn ra, song song nằm trên giường.

Hoàng tử ôm người không lỡ buông tay, tham lam vuốt ve mỗi một vị trí trên cơ thể tiểu nhân ngư. Sau đó nhẹ nói:

– “Hải Nặc, tới ở cùng ta đi! Ta sẽ đối tốt với ngươi hơn cả những gì phụ vương làm cho người.”

Tiểu nhân ngư cong lên khóe miệng,nụ cười hư vô, trong đôi mắt màu ngọc bích sự hồn nhiên sớm đã không còn. Ngón tay cậu ngả ngớn trượt trên vòm ngực vương tử, hỏi:

_ “Điện hạ, người yêu ta sao?”

Hoàng tử khẳng định:

_ “Ta yêu ngươi! “

_ “Vậy người còn vị hôn thê của người thì sao?”

Tiểu nhân ngư đặt câu hỏi sắc bén, miệng hơi cười:

_ “Dù sao ta cũng chỉ là ân nhân cứu mạng của người.”

Hoàng tử có chút do dự, hắn yêu tiểu nhân ngư, nhưng hắn cũng yêu vị hôn thê của mình, vô luận nàng có là ân nhân cứu mạng của mình hay không.

_ “Ta... “

Tiểu nhân ngư thấy rõ sự lưỡng lự của hoàng tử, nội tâm đã coi thường:

_ “Ngươi vẫn sẽ cưới nàng, vậy tại sao còn bắt ta theo ngươi? “

Hoàng tử hư tâm nói:

_ “Hoàng tử không thể cưới nam tử làm Vương phi, nhưng ta là thật lòng yêu ngươi. Ta có thể mang ngươi xuất cung, cho ngươi một trang viên xinh đẹp, ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi, như vậy chúng ta vẫn sẽ ở chung với nhau!”

Nghe xong lời nói này, tiểu nhân ngư đối với hoàng tử đã không còn ảo tưởng, cậu thật thất vọng rồi.

Không để tâm đến thân thể muốn nhũn ra, cậu cố ý đứng dậy, mặc kệ hoàng tử hô hoán, nhanh chóng ly khai tẩm cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.