Hải Nhi Tử

Chương 4: Chương 4




Tiểu nhân ngư thấy một thứ vừa to vừa dài dưới háng Hắc Vu Sư, một nửa lấp trong lông mao đen rậm rạp, đang đứng thẳng, tím đen như hải cà xấu xí khó coi.

– “Phù thủy đại nhân, đây là cái gì vậy?” Tiểu nhân ngư chỉ vào hải cà xấu xí hỏi.

Hắc Vu Sư đỡ dương cụ nhắm ngay khuôn mặt xinh đẹp của tiểu nhân ngư nghiêm túc giải thích:

- “Đây là bộ phận nam tính trên một số cơ thể loài người, ngươi có thể gọi nó là đại côn thịt hoặc đại nhục

bổng.”

– “Đại côn thịt? Đại nhục bổng?” Tiểu nhân ngư lờ mờ lặp lại theo.

– “Đúng, điện hạ thật thông minh. Vậy bây giờ mời điện hạ ngậm đại nhục bổng của ta, hút chất lỏng bên trong ra, nuốt xuống, như vậy ma pháp sẽ có hiệu lực.”

Hải cà dữ tợn đâm một cái lên mặt tiểu nhân ngư. Mùi vị có chút kì quái nhưng chỉ cần có được hai chân, tiểu nhân ngư cái gì cũng nguyện ý. Vì vậy, cậu nhắm mắt lại, giương đôi môi đỏ thắm ngậm lấy đại nhục bổng của Hắc Vu Sư.

Mùi vị vừa tanh vừa mặn kích thích vị giác của tiểu nhân ngư, lông mao đáng xấu hổ dưới đũng của Hắc Vu Sư cọ vào mặt cậu.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của tiểu nhân ngư, cậu chẳng qua cũng chỉ biết ngậm chặt miệng ra sức hút mà không có bất kì kĩ xảo nào, nói chi đến việc hút chất lỏng bên trong ra.

Hắc Vu Sư kiên nhẫn chỉ dạy, bàn tay thô ráp vuốt ve mái tóc đen của cậu:

– “Dùng đầu lưỡi... Đúng... Ngậm sâu hơn... Đừng dùng răng... Đúng rồi...”

Khóe mắt của tiểu nhân ngư đỏ lên,hải cà trong miệng càng lúc càng trướng lớn, nóng bỏng, không ngừng nảy lên. Hết thảy làm cậu có chút sợ hãi, lại có chút rối loạn.

Cậu đã hút thật lâu, miệng cũng mỏi nhừ, hải cà kia rốt cuộc đã có phản ứng.

Hắc Vu Sư đỉnh mạnh, chân mày nhíu chặt. Tiểu nhân ngư cảm giác được đại nhục bổng rung lên dữ dội, một cỗ chất lỏng có mùi vị mặn tanh bắn vào khoang miệng.

– “Ngô...”

– “Nuốt xuống, đúng vậy, chỉ cần nuốt xuống thôi, điện hạ.” Hắc Vu Sư chậm rãi dẫn dụ.

Đôi mắt xinh đẹp của tiểu nhân ngư trào ra nước mắt lóng lánh, chất lỏng này quá khó ăn, cậu không thích tẹo nào.

Ngậm một hồi, cậu bất đắc dĩ nuốt xuống, không dư lại giọt nào.

– “Điện hạ, ngoan lắm!”

Hắc Vu Sư thu hồi đại nhục bổng,xong việc mấy cái xúc tu sau lưng hưng phấn vung vẩy. Hắc Vu Sư nói tiếp:

– “Điện hạ, ngài cứ an tâm ngủ lại đây tối nay, khi bình minh lên vào ngày mai, ngài sẽ có đôi chân xinh đẹp.”

Tiểu nhân ngư ngoan ngoãn gật đầu,từ từ khép mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.