Mấy ngày sau, hoàng tử luôn hướng tiểu nhân ngư biểu đạt tâm ý, luôn tìm cơ hội tới gần với ý đồ riêng tư, nhưng đều bị tiểu nhân ngư cự tuyệt. Cậu toàn tâm toàn ý hầu hạ quốc vương, hai người dường như đã rơi vào tình yêu cuồng nhiệt với bạn tình, không lúc nào không dính lấy nhau, trong cung điện rộng lớn khắp nơi đều lưu lại vết tích tình cảm mãnh liệt của bọn họ.
Rốt cục, đêm trăng tròn đã đến.
Ánh trăng vàng, sáng như một đại viên bàn, lửng lơ giữa trời.
Đêm khuya vắng người, tiểu nhân ngư mặc áo trắng, chân trần, lén lút đi tới gian phòng của hoàng tử.
Dưới ánh trăng, dung nhan lúc ngủ của chàng vẫn rất anh tuấn mê người, trong mộng còn nói mớ tên vị hôn thê.
Tiểu nhân ngư vươn tay, cách không khí miêu tả đường nét gương mặt hoàng tử. Tiếp lấy cúi người, hôn cái trán của chàng.
– “Tạm biệt, mối tình đầu đã chết của ta...”
Mũi dao bằng bạc trong bóng đêm lóe lên một đạo bạch quang nhức mắt, giây kế tiếp liền biến mất trên ngực hoàng tử.
Tiên huyết trong nháy mắt tuôn ra, chảy trườn xuống, lan tràn ra bốn phía.
Tiểu nhân ngư đã sớm chuẩn bị ly thủy tinh, không hoảng hốt bất loạn thu tập tâm huyết, đến khi ly đầy, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Một dòng nước ấm dọc theo khoang miệng chảy xuôi trong cơ thể, thân thể lập tức ấm áp như ở dưới dương quang tháng tư.
Đó là dấu hiệu cho thấy pháp lực có hiệu lực, tiểu nhân ngư liếm liếm vết máu bên mép, ra ý hài lòng.
Sự tình hoàn tất, tiểu nhân ngư dứt khoát rút chủy thủ ra, dùng khăn tay chà lau thân đao sạch sẽ. Sau đó, thuận tay đem khăn tay nhuộm máu ném ra ngoài cửa sổ, mỉm cười ly khai.
Chỉ để lại hoàng tử bị đánh thức đang đau đớn, che ngực, lại một lần nữa bất tỉnh.
Thái dương vẫn từ mặt biển mọc lên, ánh mặt trời ấm áp soi tới bọt biển bồng bềnh, khúc xạ ra ngũ sắc ban lan.
Một tháng sau, hoàng tử đối với tiểu nhân ngư hoàn toàn không có ấn tượng cưới vị hôn thê của mình.
Nửa năm sau, bởi vì vị trí vương hậu để trống nhiều năm, quốc vương độc sủng tiểu nhân ngư, vậy nên cậu lên ngôi vương hậu Hải Nặc.
Hai năm sau, quốc vương và hoàng tử gặp nạn trên biển, vương hậu Hải Nặc nắm giữ quyền lực to lớn.
Một vị quốc sư vóc dáng không cao nhưng pháp lực cao cường quanh năm phụng dưỡng ở bên người vương hậu, thẳng đến khi mất đi.