Hải Nội Triều Âm

Chương 52: Chương 52: Tìm phương đào tẩu




Trông thấy bọn Vô Lượng thiền sư đã bị bốn lão nhân Lao Sơn tứ quái cầm chân. Lâm Phùng Chân khẽ thầm bên tai Từ Tôn Công :

- Hiền huynh, chúng ta hãy thừa cơ hội bọn lão trọc đánh nhau với bốn lão Lao Sơn tứ quái đưa Phùng ca ca thoát khỏi nơi đây cho rồi.

Từ Tôn Công lắc đầu :

- Tiểu thư đừng nóng nảy. Hiện tình chúng ta chưa thể đưa Phùng hiền đệ thoát khỏi nơi này đâu.

Lâm Phùng Chân ngạc nhiên :

- Tại sao vậy?

Từ Tôn Công đáp :

- Tại vì phía ngoài hàng ngàn cao thủ hắc, bạch đang đánh nhau với bọn hòa thượng ngũ đại môn phái, chúng ta ra đó, hai bên sẽ ngừng đấu, tất cả sẽ nhằm vào chúng ta. Như vậy chúng ta sẽ trở thành cái mục tiêu của bọn họ và bị bọn họ tấn công từ nhiều mặt. Chúng ta không thể nào chống đỡ nổi, cũng không thể lọt khỏi vòng vây được. tốt hơn chúng ta hãy đứng đây chờ xem kết quả trận đấu giữa bọn trọc và bọn Lao Sơn tứ quái, xem tình hình thế nào sau đó sẽ tùy cơ ứng biến. Bây giờ tại hạ và tiểu thư hãy tới chỗ Tạ tiểu thư bảo vệ hiền đệ.

Từ Tôn Công và Lâm Phùng Chân liền băng mình sang phía Tạ Ánh Đào.

Từ Tôn Công, Lâm Phùng Chân và Tạ Ánh Đào chia ba góc, trường kiếm cất lên đề phòng có kẻ bất ngờ phóng vào ám kích Phùng Phá Thạch, vừa quan sát trận đấu giữa bốn vị đạo nhân và bọn Lao Sơn tứ quái.

Từ nãy vì bận tâm về chuyện cứu nguy Phùng Phá Thạch, Tạ Ánh Đào không có thời giờ nghĩ tới Lâm Phùng Chân.

Bây giờ có dịp, Tạ Ánh Đào chú mắt nhìn Lâm Phùng Chân nhủ thầm :

- “Nàng này là ai? Sao nàng lại dám liều chết đánh nhau với bọn hòa thượng cứu mạng Phùng ca ca. Trông nàng xinh đẹp như nàng tiên giáng thế, chẳng hiểu Phùng ca ca trước đây có tình ý với nàng hay không?”

Tạ Ánh Đào định hỏi Lâm Phùng Chân nhưng nghĩ Lâm Phùng Chân có cái công cứu mạng Phùng Phá Thạch trước khi nàng và Từ Tôn Công tới nên lại thôi.

Cũng như Tạ Ánh Đào, bấy giờ Lâm Phùng Chân mới có dịp nhìn đối tượng của mình.

Lâm Phùng Chân ngạc nhiên nghĩ thầm :

- “Cô gái này đúng là một trang tuyệt thế mỹ nhân, không hiểu nàng có phải là tình nhân của Phùng ca ca hay không, sao lại dám liều chết chống đối với bọn đạo nhân ngũ đại môn phái như vậy, chắc là phải có chuyện gì rồi.”

Đôi lông mày nguyệt của Lâm Phùng Chân cau lại, trong lòng cảm thấy bất an.

Bởi vừa rồi Lâm Phùng Chân bận tâm đấu nhau với bọn Thần Phong đạo trưởng, phát đất, Diệu Tịnh sư thái không nghe câu chuyện đối đáp giữa Vô Lượng thiền sư và Tạ Ánh Đào nên nàng chưa biết Tạ Ánh Đào là vị hôn thê của Phùng Phá Thạch.

Tạ Ánh Đào và Lâm Phùng Chân nhìn nhau phút giây rồi dời ánh mắt quan sát phía ngoài đề phòng bất trắc.

Trong lòng hai nàng đều mang một nỗi niềm riêng khó nói bằng lời.

Vô Lượng thiền sư và Lao Sơn nhất quái đấu qua trên hai mươi chiêu vẫn quân bình.

Thần Phong đạo trưởng đấu mười tám chiêu với Lao Sơn nhị quái bất phân thắng bại.

Pháp Thiền đạo trưởng xuất mười chín chiêu vẫn chưa thắng nổi Lao Sơn tam quái.

Chỉ riêng trận thứ tư Diệu Tịnh sư thái có phần kém thế vì chiêu Pháp Tang ma trượng của Lao Sơn tứ quái quỷ dị quái lạ không thể đo lường.

Dĩ nhiên Diệu Tịnh sư thái đã rơi vào cái thế hạ phong trước một địch thủ vô cùng lợi hại.

Đấu tới chiêu thứ ba mươi sáu, thình lình Lao Sơn nhất quái quát to :

- Công lực lão đại hòa thượng khá lắm, nhưng hãy xem chiêu Cương Thi ma công của lão phu.

Cây Tang ma trượng trong tay Lao Sơn nhất quái rung lên một cái, bỗng thấy cây Tang ma trượng phì ra to lớn dị thường, từ đầu trượng phun ra một luồng khí trắng, kèm xú khí như thây ma chết lâu ngày nháy mắt lan ra rộng lớn như vầng mây trắng bay vút lên cao rồi chụp xuống đầu Vô Lượng thiền sư.

Vô Lượng thiền sư kinh hãi quát :

- Lợi hại!

Cùng theo tiếng quát, Vô Lượng thiền sư nhanh như chớp phóng ra ngoài xa. Luồng khí trắng tang ma kèm xú khí như thây ma chết lâu ngày đánh trượt Vô Lượng thiền sư giáng xuống.

Bùng!

Vùng khí trắng kèm xú khí đánh xuống đất làm đám cỏ xanh biến thành màu đen sì, ghê rợn, xú khí tràn lan tưởng như chưa tới đối phương đã ngất xỉu đi rồi.

Lao Sơn nhất quái nhìn Vô Lượng thiền sư bằng cặp mắt trắng dã cười khắc khắc :

- Lão đại hòa thượng chạy không khỏi đâu.

Lão quái nhân giơ cây Tang ma trượng lên, lại xuất chiêu Cương Thi ma công.

Vùng khí trắng kèm xú khí như thây ma chết lâu ngày lại hiện ra cất bổng lên cao trùm xuống đầu Vô Lượng thiền sư một lần nữa.

Vô Lượng thiền sư rất đỗi hãi hùng, không dám xuất cây Cổ ma trượng tiếp chiêu, lao đi ra ngoài xa tránh né.

Bùng!

Đám cỏ xanh chỗ Vô Lượng thiền sư vừa đứng hóa thành một vùng đen xì, xú khí ngất trời.

Thừa thế, Lao Sơn nhất quái đánh luôn tám chiêu Cương Thi ma công đẩy Vô Lượng thiền sư ra ngoài xa.

Trong khi đó, Lao Sơn nhị quái, Lao Sơn tam quái và Lao Sơn tứ quái cũng xuất chiêu Cương Thi ma công khiến cho Thần Phong đạo trưởng, Pháp Thiền đạo trưởng và Diệu Tịnh sư thái kinh hồn bạt vía phóng ra ngoài năm trượng.

Một vùng cỏ xanh chu vi năm trượng biến thành màu đen sẫm, xú khí như thây ma tràn lan.

Lao Sơn nhất quái nhìn Vô Lượng thiền sư và bọn đạo nhân Thần Phong đạo trưởng cười khắc khắc :

- Bọn đại hòa thượng đã trông thấy rồi chứ. Lão phu cần nói rõ cho bọn lão biết để đề phòng, kẻ nào hít nhằm xú khí Cương Thi ma công chỉ trong vòng một thời hạn ngắn ngủi, da thịt sẽ rã thành huyết nhục chết rất thảm.

Trỏ bốn vị đạo nhân, Lao Sơn nhất quái trợn cặp mắt trắng dã :

- Bây giờ bọn ngươi hãy đứng yên đó đọc kinh a di đà để lão phu đi lấy pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục.

Quay sang ba anh em Lao Sơn tứ quái, Lao Sơn nhất quái nói :

- Chư vị lão đệ hãy theo ta.

Bốn lão quái nhân Lao Sơn tứ quái liền bước nhanh về phía Phùng Phá Thạch.

Bọn người Vô Lượng thiền sư đã khiếp sợ chiêu Cương Thi ma công nên không một ai dám phóng tới ngăn cản.

Từ Tôn Công kinh hãi hét :

- Nhị vị tiểu thư hãy chuẩn bị chiến đấu nhanh lên.

Tạ Ánh Đào và Lâm Phùng Chân sát lại bên nhau trong cái thế song hợp.

Lâm Phùng Chân nói thật mau :

- Cô nương hãy chuẩn bị bế lấy Phùng ca ca mau. Chúng ta sẽ phá vòng vây chạy đi.

Tạ Ánh Đào ứng thinh :

- Muội đã sẵn sàng rồi.

Nàng lùi lại gần Phùng Phá Thạch, lấy thêm ám khí Phi kim châm cầm trong tay.

Ý định của Tạ Ánh Đào là nếu bọn Lao Sơn tứ quái tấn công, nàng sẽ nắm hai nắm ám khí Phi kim châm rồi nhanh lẹ cặp lấy Phùng Phá Thạch phóng đi.

Từ Tôn Công lui nhanh trở lại đứng song song với Lâm Phùng Chân nói nhanh :

- Tiểu thư, chúng ta cùng tử chiến.

Lâm Phùng Chân nắm chắc trường kiếm trong tay, gật mạnh đầu :

- Tiểu muội đã sẵn sàng. Hiền huynh là bằng hữu chí thân của Phùng ca ca phải không?

- Phải!

- Danh hiệu của hiền huynh gọi là gì?

- Từ Tôn Công, còn tiểu thư?

- Muội tên Lâm Phùng Chân. Còn vị cô nương áo vàng tên gọi là gì?

- Nàng ta tên gọi Tạ Ánh Đào, Bang chủ Cái bang...

Lâm Phùng Chân bật thốt :

- À... ra như thế...

Lâm Phùng Chân toan hỏi thêm về Tạ Ánh Đào chợt im đi. Bốn lão quái nhân Lao Sơn tứ quái đã tới đứng cách ba người chừng ba trượng.

Lao Sơn nhất quái nhìn Tạ Ánh Đào cất giọng trầm khàn như loài quỷ mụi :

- Cô nương áo vàng kia đừng hòng mang gả tiểu tử Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch trốn chạy đi đâu vô ích, hãy mang ra ngoài cho lão phu lấy pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục.

Tạ Ánh Đào trừng đôi mắt :

- Nói nhảm. Ta thề chết với bọn ngươi.

Nàng cất ngọn ngọc chưởng xòe ra :

- Ngươi có biết món vật trong tay ra là gì không? Ám khí Phi kim châm có tẩm chất kịch độc đấy. Nếu ngươi cả gan dám bước tới một bước, ta bắn ra các ngươi sẽ chết liền tại chỗ. Không có loại thần đan nào cứu nổi các ngươi đâu.

Nàng bịa ám khí Phi kim châm có tẩm kịch độc dọa khiếp bọn Lao Sơn tứ quái khiến bốn lão quái nhân Lao Sơn tứ quái tưởng thật, không có một ai dám cử động vì sợ Tạ Ánh Đào ném ám khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.