Một thớt bạch mã trên lưng chở một thiếu nữ áo xanh từ phía trước mặt người ngựa Phùng Phá Thạch phi tới như bay.
Hình như ả thiếu nữ áo xanh kia đang có chuyện gì rất khẩn cấp, cần phải đến mục tiêu trong một thời gian ngắn.
Thớt ngựa chở thiếu nữ áo xanh nhắm người ngựa của Phùng Phá Thạch lao tới.
Trông thấy ả thiếu nữ áo xanh phóng ngựa chạy như điên, bất kể trước mặt có người, Phùng Phá Thạch lẩm bẩm :
- “Ả này, luôn cả con bạch mã nổi cơn điên nên mới chạy loạn như thế. Nếu ta không tránh hai con ngựa sẽ đụng đầu nhau gãy cổ chết tức khắc.”
Nghĩ vậy, Phùng Phá Thạch lách con hùng mã sang phía phải dừng lại bên đường, chờ thớt ngựa bạch lao tới.
Thớt ngựa bạch phi tới chạy ào qua. Phùng Phá Thạch nhận ra đó là một thiếu nữ xinh đẹp, không có vẻ gì là điên loạn cả.
Thớt ngựa bạch vừa chạy ngang qua Phùng Phá Thạch, ả thiếu nữ áo xanh liếc nhìn chàng bỗng bật kêu :
- Đúng rồi!
Ả ghìm sợi dây cương dừng phắt con bạch mã lại ngắm nghía Phùng Phá Thạch phút giây.
Ả hỏi :
- Công tử có phải là Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch đó hay không?
Nghe thiếu nữ lạ mặt đột ngột hỏi tên mình, Phùng Phá Thạch sinh nghi hoặc.
Nhưng chàng đã gật đầu :
- Đúng không sai! Ta chính là Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch đây.
Chàng hỏi ả thiếu nữ áo xanh :
- Cô nương hỏi tại hạ có chuyện gì không?
Ả thiếu nữ áo xanh đang nhìn gương mặt ngọc của Phùng Phá Thạch một cách say sưa đắm đuối, nghe chàng hỏi giật mình tỉnh mộng :
- Nếu không có chuyện gì, tiện nữ đâu có tìm công tử làm chi chứ?
Ả cười khúc khích...
Phùng Phá Thạch kinh ngạc nheo mắt :
- Cô nương là ai? Cô nương đi tìm tại hạ có chuyện gì, hãy nói cho tại hạ được rõ.
Thiếu nữ áo xanh vẫn với giọng tình tứ :
- Tiểu thư của tiện nữ nghe bọn giang hồ đồn đãi võ công của Phùng công tử rất cao cường. Tiểu thư sai bảo tiện nữ đi tìm công tử thỉnh mời tới tệ lâu đấu một chiêu phân tài cao thấp.
Phùng Phá Thạch vô cùng kinh ngạc, nghĩ thầm :
- “Vị tiểu thư này là ai? Sao tự nhiên lại sai nữ tỳ đi tìm ta đòi đấu một chiêu giống như lão độc vật Độc Trùng đạo sĩ đã từng đấu nhãn lực với ta. Lão đã sử dụng bầy “Cổ độc vô hình” xâm nhập vào đục khoét tạng phủ ta suýt phải vong mạng. Vị tiểu thư này chắc cũng có tà thuật gì mới dám đấu với ta một chiêu như vậy. Ta cần phải hỏi để biết vị tiểu thư kia là ai”.
Chàng hỏi thiếu nữ áo xanh :
- Tiểu thư của cô nương mỹ hiệu là gì, sao lại đòi đấu một chiêu với tại hạ?
Thiếu nữ áo xanh thần bí :
- Tiểu thư của tiểu nữ có dặn đừng nói tên họ tiểu thư trước, hãy thỉnh mời Phùng công tử tới tệ lâu, chừng đó công tử sẽ biết tiểu thư là ai.
Phùng Phá Thạch càng thêm kinh dị, nghĩ thầm :
- “Lạ thật! Tại sao vị tiểu thư kia lại giấu ta tên họ, lại đòi ta phải tới đó đấu một chiêu rồi mới cho biết ả là ai. Ta có nên tới đó hay không?”
Ngẫm nghĩ một lúc, chàng lắc đầu :
- Bình sinh tại hạ không muốn giao đấu với nữ nhân phân tài cao thấp. Trừ phi nữ nhân đó là một kẻ thù không đội trời chung, bắt buộc tại hạ phải giao tranh. Cô nương hãy trở về nói lại với tiểu thư hãy tha thứ cho cái tội bất kính của tại hạ.
Thiếu nữ áo xanh cười chế giễu :
- Tiểu thư của tiểu nữ nói nếu Phùng công tử từ chối không chịu tới tệ lầu đấu một chiêu với tiểu thư, kể như công tử đã thua trận, sau đó tiểu thư sẽ tuyên cáo ra chốn giang hồ nói cho quần hùng hắc bạch biết công tử chỉ là một kẻ hữu danh vô thực, chỉ cậy có cây kiếm quái dị dọa dẫm mọi người, ngoài ra chẳng có tài năng chi cả.
Ả lại cười khúc khích, giọng cười nhạo báng, chê bai Phùng Phá Thạch.
Phùng Phá Thạch nổi giận, quắc mắt nhìn ả thiếu nữ áo xanh, chàng dằn mạnh giọng :
- Lời nói của cô nương có đúng là lời nói của vị tiểu thư nào đó hay không?
Thiếu nữ áo xanh nín cười, nghiêm sắc mặt :
- Tiểu thư của tiểu nữ dặn thế nào tiểu nữ nói lại với Phùng công tử đúng như vậy, tiểu nữ nói đối với công tử có ích lợi gì đâu.
Ả thêm :
- Tiểu thư các tiểu nữ đã tiên liệu trước rồi. Tiểu thư bảo nhất định Phùng công tử sẽ chối từ vì sợ thua tiểu thư sẽ mất thể diện, nên tìm cách tránh trước trận đấu với tiểu thư là thượng sách.
Không còn dằn nổi cơn thịnh nộ nữa, Phùng Phá Thạch trợn mắt lớn tiếng :
- Được rồi, tại hạ bằng lòng tới quý lầu đấu một chiêu với vị tiểu thư, để cho nàng biết tại hạ không phải là một tên hữu danh vô thực như lời cô nương nói.
Chàng hậm hực :
- Chẳng hiểu tiểu thư của cô nương xinh đẹp như tiên giáng phàm hay xấu như quỷ dạ xoa, lại dám dùng những lời cao ngạo kiêu kỳ như vậy.
Ả thiếu nữ áo xanh quả quyết :
- Tiểu nữ dám quả quyết với Phùng công tử, tiểu thư của tiểu nữ là một trang mỹ nhân sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, là Đệ nhất mỹ nhân trong các mỹ nhân đương thời. Bất cứ ai nhìn qua tiểu thư cũng phải hồn phi phách tán, rụng rời cả tay chân, chứ không phải xấu như quỷ dạ xoa như lời của công tử vừa nói đâu. chí như công tử vừa thấy mặt tiểu thư cũng phải ngất xỉu liền tại chỗ.
Nghe mấy lời của thiếu nữ áo xanh, Phùng Phá Thạch động tính hiếu kỳ, muốn biết mặt vị tiểu thư vô danh kia như thế nào, ả lại khen đến thế.
Chàng gật đầu :
- Được rồi, cô nương hãy đưa tại hạ tới quí lầu, xem có đúng như lời cô nương vừa nói hay không!
Thiếu nữ áo xanh kín đáo nở một nụ cười thần bí, giục ngựa chạy mau.
Phùng Phá Thạch thúc ngựa chạy theo phía sau lưng ả thiếu nữ áo xanh.
Trong lòng chàng vô cùng bực tức, chẳng hiểu tiểu thư kia là ai, công lực cao thâm tới mức độ nào lại dám khinh miệt chàng một cách thậm tệ như thế.
Chàng nhất quyết phải gặp nàng một là xem nàng có phải là một trang tuyệt thế mỹ nhân có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành như lời ả thiếu nữ áo xanh vừa nói hay không, hai là chàng sẽ đấu một chiêu đánh bại nàng, cho nàng biết công lực của chàng sau này không còn đại ngôn nữa.
Hai thớt ngựa đi khoảng chừng trên ba mươi dặm, tới cánh rừng già có con đường mòn nhỏ, thiếu nữ áo xanh quay lại :
- Phùng công tử theo tiểu nữ vào con đường này, chẳng bao lâu sẽ đến nơi.
Thiếu nữ áo xanh rẽ ngựa vào con đường mòn. Phùng Phá Thạch lẳng lặng theo phía sau.
Vào trong con đường mòn chừng năm sáu dặm, trước mắt Phùng Phá Thạch hiện ra một lầu hồng xinh xắn giữa khoảng rừng nhỏ dày đặc cây tùng xanh mướt.
Thiếu nữ áo xanh ngoảnh mặt lại :
- Tới rồi, Phùng công tử hãy chuẩn bị.
Phùng Phá Thạch gật đầu :
- Tại hạ đã sẵn sàng.
Hai người giục ngựa chạy tới lầu hồng cùng dừng lại.
Thiếu nữ áo xanh nhảy xuống lưng ngựa nhìn Phùng Phá Thạch vẫn với nụ cười thần bí.
- Phùng công tử hãy xuống ngựa đi theo tiểu nữ vào gặp tiểu thư.
Phùng Phá Thạch đảo mắt nhìn lầu hồng khẽ nhủ thầm :
- “Ta trông qua lầu hồng này chỉ là một khuê các của các vị tiểu thư kim chi ngọc điệp, hoặc các bậc vương phi quyền quý cao sang, không có vẻ gì có thể gọi chủ nhân là một cao thủ võ lâm, tại sao dám nói chỉ đấu với ta một của là đã thắng?”
Trong lòng nghi hoặc, Phùng Phá Thạch nhảy xuống lưng ngựa, đi theo thiếu nữ áo xanh thoăn thoắt gót sen phía trước tiến vào lầu hồng.
Phía trong lầu hồng màn hồng trướng tía, bàn ghế làm bằng loại cổ mộc chạm trỗ tinh vi, giát vàng cẩn ngọc óng ánh, đúng là một lầu vàng của các bậc vương phi.
Phút giây tới một gian phòng rộng lớn màu hồng, màu xanh trướng tía, cánh cửa đang mở rộng.
Thiếu nữ áo xanh dừng lại, trỏ tay vào :
- Tiểu thư của tiểu nữ đang chờ Phùng công tử ở trong phòng này. Công tử hãy vào đi.
Nói xong, thiếu nữ áo xanh thoăn thoắt bước đi ra ngoài.
Phùng Phá Thạch vô cùng kinh ngạc nhũ thầm :
- Lạ thật, ta xem qua nơi đây là khuê các của vị vương phi hoặc của tiểu thư trâm anh đài các nào, sao lại có người đòi đấu với ta một chiêu nhỉ?
Lòng nghi hoặc, Phùng Phá Thạch tới đứng trước cửa, đưa mắt nhìn vào trong phòng.
Trong phòng, một nữ nhân vận y phục màu hồng ngồi trên chiếc ghế giát vàng cẩn ngọc, quay lưng ra ngoài nên Phùng Phá Thạch chưa nhận ra gương mặt.
Nhưng dù chưa trông thấy mặt nữ nhân, chỉ nhìn qua hình dáng yêu kiều mỹ lệ phía sau, cũng đủ rõ đó là một trang mỹ nhân tuyệt sắc.
Và một trang mỹ nhân yêu kiều tuyệt sắc như thế làm sao đấu võ công với chàng được.
Bất giác Phùng Phá Thạch bâng khuâng.
Chàng quay lại định hỏi thiếu nữ áo xanh thì ả đã biến mất dạng rồi.
Phía trong không hiểu đã biết có người tới đứng trước cửa phòng hay không, nữ nhân áo hồng vẫn chưa động tịnh. Nàng đang cầm quyển cổ thư gì đó.
Không còn nhẫn nại nổi nữa, Phùng Phá Thạch mạnh dạn dấn bước vào phòng.
Chàng tới gần, nhưng nữ nhân vẫn ngồi bất động đọc quyển cổ thư.
Phùng Phá Thạch hắng giọng lớn tiếng :
- Xin được hỏi...
Bấy giờ nữ nhân áo hồng mới từ từ quay mặt lại...
Phùng Phá Thạch nhìn nữ nhân.
Nữ nhân nhìn Phùng Phá Thạch.
Bất giác, cả Phùng Phá Thạch và nữ nhân cùng giật mình, bốn mắt gắn chặt vào nhau như viên nam châm chạm vào khối sắt.
Phùng Phá Thạch rúng động cả trái tim, quả đúng như lời ả thiếu nữ áo xanh đã nói.
Nữ nhân là một thiếu nữ tuổi trạc mười sáu, mười bảy. Xinh đẹp như một nàng tiên giáng phàm. Mặt ngọc, mày thanh, má hồng, đôi môi anh đào hé nhụy, ánh mắt long lanh như làn thu thủy. Ánh mắt chứa đựng cả một trời tình, đánh đắm hồn người ngụp lặn muôn lượn sóng yêu thương.
Sắc đẹp của thiếu nữ áo hồng dù cho Tây Thi tái thế, Chiêu Quân có hiện sinh, Dương quí phi có sống lại hãy còn kém xa nàng một bậc.
Phùng Phá Thạch nghe trái tim đập loạn, mặt đỏ bừng bừng, tay chân tê dại, hồn lên chơi vơi, ánh mắt chìm trong ánh mắt của nàng.
Chàng không ngờ nàng xinh đẹp đến thế, nếu đem so sánh với Lâm Phùng Chân thì nàng là vầng trăng sáng tỏ bên cạnh một vì sao le lói.
Phùng Phá Thạch chôn chân tại chỗ, ánh mắt vẫn gắn chặt vào đôi mắt như thu gom cả trời tình của thiếu nữ áo hồng.