Editor: CO6TINY
12 giờ trưa, lớp học nhốn nháo cả lên.
“Tôi đ*t! Các cậu đoán coi tôi nhìn thấy ai ở nhà hàng Trúc Uyển!!”
“Đừng chỉ đánh rắm mà không thải ph**.”
“??? Lầu trên có còn là lớp trưởng ngọt ngào đáng yêu trong ấn tượng của tôi nữa không vậy?”
“Tôi nhìn thấy Giang ca”
“với bạn trai thầy ấy”
“còn có gia đình hai bên”
“????”
“!!!!!! Gì!”
“Thật giả?”
“Nhịn không được spam”
“Trúc Uyển không phải đều là phòng bao sao? Chú làm sao nhìn thấy?”
“Tôi làm part time ở Trúc Uyển! Là bồi bàn á!”
“Chưa thành niên đi?”
“Báo cáo, thuê lao động trẻ em”
“... Trúc Uyển nhà tôi mở được chưa, cậu có thể đừng nói nhảm nữa được không, nghe tôi kể bát quái đi!”
“Ồ, mời”
“Ồ, mời”
“Ồ, mời”
“Ồ, mời”
“Tôi nhìn thấy một người ở đại sảnh, tên trộm này giống hệt Giang ca lớp ta, sau đó liền gian xảo mò theo, giả dạng bồi bàn đưa nước cho thầy ấy, không ngờ thiệc là bọn họ! “
“Mị theo với”
“Tao nữa”
“Tao”
“Chú thả ph** xong rồi cà??”
“Tiếng rắm này cũng được phết đấy”
“Lúc tôi vào theo bọn họ còn rất lạnh nhạt cơ, chỉ có hai bác đang nói chuyện, chờ tôi đi vào lần nữa...”
“Đừng bánh cuốn nữa”
“Nói chuyện chỉ nói một nửa coi chừng đoạn tử tuyệt tôn đấy”
“Các người thật lắm chuyện”
“Lần thứ hai đi vào, bầu không khí không phải nói chứ có thể dừng xưng huynh gọi đệ để miêu tả ấy, mấy cậu thử nghĩ coi, dù sao tôi cũng không dám nghĩ tới mười mấy phút ngắn ngủi có thể làm nên trò trống gì.”
“Nhắc mới nhớ, người đàn ông mặc vest mà hôm bữa chúng ta nhìn thấy trong văn phòng cũng ở đó, có lẽ là người nhà của anh trai nhỏ rồi.”
“Người nhà Giảng ca chỉ có mỗi mẹ thầy ấy đến, còn lại đều là người nhà anh trai nhỏ kia, gen của nhà họ quả thực, chính là cái loại đẹp đều từ một khuôn đúc ra ấy.”
“Tuy ngày đó chỉ nhìn thấy sườn mặt của anh trai nhỏ thôi, nhưng nhìn coi giá trị nhan sắc Giang ca lớp ta, cộng thêm chân lí người đẹp chơi cùng người đẹp mà xem, các cậu có thể tưởng tượng giá trị nhan sắc của anh trai nhỏ cao đến cỡ nào rồi.”
“Có ai kết bè đến Trúc Uyển không?”
“Lầu trên chịu chơi đấy”
“Nếu các cậu đến cứ báo cho quầy lễ tân biết tên tôi, tôi mang mọi người đi xem.”
“Mau kể tiếp đi, chồng trước của mị với người đương nhiệm thế nào rồi”
“Ai đến gõ tỉnh lầu trên dùm cái”
“Bệnh tiểu đường sau này sẽ lui dần, đừng cho thím ấy ăn ngọt nữa”
“Vui nhất là! Lúc tôi đến lần ba để giao đồ ăn, họ chỉ ăn mà không nói, sau đó nữa! Người đàn ông mặc vest mà chúng ta thấy ngày hôm đó nói “Bây giờ kết hôn không phải quá sớm sao”, giọng điệu vô cùng âm dương quái khí”
“Các cậu tưởng tưởng coi, cái loại kiểu ăn giấm ý, một tên đệ khống chính cống”
“Sau đó liền bị mẹ mắng trối chết, nói cái gì mà “Đứa no bụng như anh sao biết kẻ bụng đói ra sao”, đ*t xswl, anh trai nhỏ soạt một cái mặt đỏ như máu. Tiếp nữa, Ctrl C Ctrl V nào, mấy cô cậu cứ phát huy trí tưởng tượng đi nhá, nghĩ xem biểu tình của Giang ca lúc ấy thế nào nào”
“Hahahahahahahahahahahahahahahahahaha”
“Đ*t cụ, bác gái thật biết nói chuyện hahahahaha”
“Đầu mị đâu, ai kiếm giúp mị với”
“Xswl, phút chốc không biết bác gái đứng bên nào đây”
“Giang ca cũng ngoài ba mươi rồi, kẻ bụng đói nói không trật phát nào mà”
“Dù sao mọi người trên bàn lúc đó nghe xong câu này như sét đánh ngang tai ấy, nhân viên phục vụ giao món với tôi cũng không nhịn được cười sặc, sau đó có lẽ là vợ của người đàn ông mặc vest, bảo chú ta ngậm miệng lo ăn đi “
“Đậu, tôi vừa đi vào đã bị Giang ca nhìn thấy, chuồn trước đây”
“? Nhát cấy, bị phát hiện rồi cứ quang minh chính đại gặm dưa đi bro”
“??? Các cậu nếm thử cái ánh mắt như muốn giết người của Giang ca đi đã rồi bảo tôi nhá, dù sao tôi lặn đây”
Theo một nghĩa nào đó, bữa ăn này là một niềm vui cho cả chủ nhà lẫn khách, Giang Trầm dắt tay Minh Hoan, lúc từ biệt hai bên phụ huynh mặt trời đã lặn.
Minh Hoan nói: “No ứ ự rồi, chúng ta đi bộ về nhà thôi.”
Giang Trầm xoa xoa đầu cậu, lại sờ cái bụng hơi phồng lên kia: “Ngoan quá, nợ anh cái hôn đấy.”
Minh Hoan nhìn Giang Trầm, phát hiện bên kia không có động tĩnh gì, sau khi nghiêm túc suy nghĩ lại, cảm thấy đây là ám chỉ, bèn kéo góc áo của Giang Trầm, nhích lại gần muốn hôn anh.
Giang Trầm ngả người ra sau, ấn ngón tay lên cằm cậu, cười nói: “Cục cưng làm gì thế, vẫn còn trên đường đấy.”
Minh Hoan nhìn xung quanh, xấu hổ đến mức muốn vùi đầu xuống đất, tức giận đẩy Giang Trầm ra, sải bước đi về phía trước.
Giang Trầm đuổi theo, móc lấy đầu ngón tay của cậu, ôm chắt lấy hôn lên môi Minh Hoan: “Đừng giận.”
Minh Hoan uống rượu xong có chút choáng váng, vốn dĩ ngày thường không bao giờ cáu bẩn giờ lại cau mày than thở: “Anh cứ trêu em, em không muốn lấy anh đâu.”
Giang Trầm nhìn hai má ửng hồng của cậu, nghe thấy nửa câu sau vẫn cười híp mắt, “Vậy vừa lúc.” Anh nhìn Minh Hoan ánh mắt trợn tròn, giống y con cá nóc nhỏ, nói tiếp: “Tiết kiệm tiền mua nhẫn.”
Minh Hoan đầu quay vòng vòng, nghe anh nói như vậy thực sự bị thuyết phục, cảm giác nếu không kết hôn như lỗ mất trăm vạn, bèn vội vã hét lên: “Không được, em muốn kết hôn, muốn kết hôn!”
Giang Trầm nhéo nhéo mặt cậu, trầm giọng nói: “Lúc nói kết hôn, lúc lại không muốn nữa, đem anh chơi vòng vòng trong lòng bàn tay, đúng không? Chỉ cậy anh đây cưng chiều em quá rồi.”
Anh nói một tràng dài, cái đầu nhỏ của Minh Hoan vốn chả hiểu ra sao, mặt mày ngơ ngơ ngốc nghếch, giống như đứa trẻ, đột nhiên bị cảnh sắc phía sau Giang Trầm thu hút.
Phía sau Giang Trầm là ánh ráng mỡ chiều kéo liền nhau, những đám mây lộng lẫy nở rộ phản chiếu lên khắp mọi ngõ ngách thành phố.
Cũng như nhiều năm về trước, Giang Trầm lần đầu tiên đến gần hôn Minh Hoan, anh thấy khoảnh khắc này như thấp thoáng cả bầu trời mùa hè nóng rực sau lưng. Thời gian đã qua mãi không thể nào bù đắp lại được, chỉ có mùa hè, không bao giờ vắng bóng.
- Tác giả-
Hết (chống nạnh)
- CO6TINY-
Cuối cùng cũng xong một câu chuyện (thở phào), hoan nghênh mọi người tiếp tục đón đọc những bộ truyện tiếp theo của mình.
Nguồn: wattpad.com/user/CO6TINY
Editor: CO6TINY