Xem như anh lợi hại! Mở cửa thì mở cửa! Lão nương cũng không phải bị kẻ
ngoài cửa kia hù dọa không dám đi! Ôm theo ý nghĩ đó, Tô Xán Xán nổi
giận đùng đùng chạy đi mở cửa, ánh mắt đằng đằng sát khí mở cửa ra.
Mỹ nam đẹp chưa từng thấy? Tô Xán Xán cam đoan người con trai trước mặt có thể xếp thứ ba trong số những mỹ nam mà cô từng gặp từ lúc sinh ra
đến giờ. Nếu như nói Triệu Noãn Noãn là hình mẫu điển hình của những tên con trai có hình tượng tốt thì người con trai trước mắt này nhất định
là đại diện tiêu biểu cho tầng lớp bad guy! Tóc dài, tròng mắt đen, môi
mỏng, khóe miệng cười như không cười, ba phần mị thái, bảy phần anh khí, nam nữ già trẻ đều chết hết.
Thấy Tô Xán Xán ánh mắt choáng váng, Cao Vũ nheo nheo tròng mắt đen, đưa tay nâng cằm cô, “Người đẹp, sao vậy?”
Ặc…Da gà rụng hết trên đất, Tô Xán Xán trong nháy mắt nhảy về phía sau
một bước, cảnh giác nhìn Cao Vũ, hình tượng anh tràng đẹp trai đã bị
biến mất không dấu vết.
“Nói! Anh tìm ai?” Chống nạnh, ưỡn
ngực, bộ dạng như một con sư tử Hà Đông. Con gái mập mạp cũng tốt, ưỡn
ngực ngẩng đầu đủ dũng cảm a..!
Cao Vũ đứng ngoài cửa bị tình hình trước mắt làm cho choáng váng, “ Xin hỏi cô là ai?”
“Tôi?” Thấy người này không nói tên họ lại còn hỏi ngược mình, Tô Xán
Xán mới vừa rồi bị Triệu Noãn Noãn chọc cho tức điên, vừa may có kẻ chui đầu vào để xả hận, “Tôi là ai anh quản cái rắm! Anh tới gõ cửa mà lại
chẳng biết tên chủ nhà sao? A! Tôi biết rồi…” Tô Xán Xán vẻ mặt như vừa
bừng tỉnh.
“Biết cái gì?”
“Anh nhất định là đến để
tiếp thị! Tôi nói cho mà biết, khu này cấm nhân viên tiếp thị vào, nếu
như anh tìm cớ để vào đây thì thật không sáng suốt rồi, bảo vệ ở lầu
dưới cũng không phải là cái dù, hôm qua có một nhân viên tiếp thị đã bị
đánh đến nỗi phải nằm trên giường nửa năm! Ý của tôi là, cũng khoảng
trên nửa năm. Cho nên, tôi khuyên anh tốt nhất nên rời đi ngay lập tức,
bằng không tôi gọi điện thoại kêu bảo vệ lên, đến lúc đó anh sống hay
chết không liên quan đến tôi.” ( Bảo vệ: oan uổng a!)
Tô Xán
Xán bên này đang nói hăng say, nước bọt bay loạn xạ, thiếu chút nữa đến
tư tưởng chủ nghĩa Mác- Lê nin cũng đem ra nói, nói thật lâu, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, “Sao anh còn không đi?”
Người kia rốt cục cũng không nhịn được, “Hmm…Ha ha ha…”
“Uy uy uy! Anh cười cái gì! Tôi nói thật đấy, không tin anh đi mà hỏi
bảo vệ, ông ta có đẳng đai đỏ Judo, đai đen Karate, còn là truyền nhân
đời thứ 72 của phái Thái cực quyền nha…” (Bảo vệ: Má ơi! Ta còn là người sao?)
“Sao vậy?” Triệu Noãn Noãn nghe được tiếng cười vang bèn đi ra ngoài, đẩy Tô Xán Xán đang chặn trước cửa qua một bên, bỗng nhiên cả người cứng lại, mặt có chút đỏ lên: “ Sao…Sao lại là anh?”
Trai đẹp cười đến gập người, miễn cưỡng đứng thẳng lên, nháy mắt một
phát, đưa tay lấy ra một tờ giấy quơ quơ, cười tà nói “Thấy sao? Nhanh
như vậy tôi đã lấy được?”
Tô Xán Xán rướn cổ lên, nghiêng mắt
nhìn thấy trên tờ giấy nọ có một loạt chữ, “ Giấy phép lái xe nước Cộng
hòa Nhân dân Trung Hoa” tiện thể đánh giá mỹ nam trước mắt một lần nữa,
tóc dài, mắt đen, môi mỏng, cùng với hành động lúc nãy chính là….trong
đầu quẩn đi quẩn lại chỉ có một chữ….
Thụ!!! [2]