Tri kỷ như thế, thì cần gì có chồng?
Nhìn vẻ mặt thất vọng của
Ôn Nhu, trong lòng Xán Xán càng khó chịu. Cho nên nàng quyết định, đi
tìm Lạc Thiểu Tuấn nói rõ ràng! Nếu như lần này thật sự vấn đề là từ
nàng mà ra, vô luận như thế nào nàng cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Xán Xán đi tới phòng làm việc của Lạc Thiểu Tuấn, cửa phòng đóng chặt, thư ký cũng không ở ngoài cửa.
Nàng đến gần mấy bước, đang muốn gõ cửa, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm
nói chuyện bên trong loáng thoáng truyền đến, nghe khẩu khí thật là
không tốt.
Nàng nổi lòng hiếu kỳ muốn nghe được rõ ràng hơn
chút ít, bất đắc dĩ là phòng làm việc của tổng tài cách âm thật sự hiệu
quả, chỉ nghe thấy mấy từ vụn vặt, thật giống như đang nói cái gì: “Bày
ra”, “Chịu trách nhiệm”….
Còn muốn nghe, cửa bỗng nhiên mở ra.
Đang dựa vào cửa Xán Xán bị giật mình, còn không có kịp phản ứng, đã
thấy Bạch Tinh Tinh nổi giận đùng đùng từ trong cửa vọt ra, hai người
một chút đụng vào nhau.
Ai u! Xán Xán vuốt đầu của mình, lúc
này đụng vào mới hiểu, quả nhiên hàng giả co dãn rất tốt! (ngươi vẫn còn thời gian nghĩ cái này ư? -_- [] [] [] )
“Hừ!” Bạch Tinh Tinh
hừ lạnh một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, cũng không
quay đầu lại đi thẳng, lưu lại Xán Xán đứng ở đó ngây ngốc.
Nếu như nàng không nhìn lầm, thời điểm mới vừa cửa mở ra, ánh mắt của nàng
có quét tới Lạc Thiểu Tuấn bên trong, bộ dáng hắn tựa hồ rất tức giận…
Xán Xán trong lòng cả kinh, lúc này quả nhiên chọc tới đại phiền toái nha!
Tiểu tâm dực dực gõ cửa, yếu ớt nói, “Tổng tài…”
Không ai trả lời nàng.
“Cái kia… Tổng tài, anh có đấy không? Tôi là Tô Xán Xán…”
Như cũ là trầm mặc.
“Tôi…”
“Mời vào.”
Thanh âm kia lạnh lùng, phảng phất từ một nơi rất xa truyền đến, nghe được Xán Xán một trận lạnh cả người.
Nàng từ từ mở cửa ra, cúi đầu đi vào, ngẩng đầu nhìn đến Lạc Thiểu Tuấn đang đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, bóng lưng cao ngất không nhúc nhích
lưng ngoảnh lại với nàng, có loại lạnh lẽo nói không ra lời.
Hai người trầm mặc thật lâu, rốt cục Xán Xán không nhịn được.
“Tổng tài, về phần dự án kia, tôi nghĩ…”
“Mọi thứ đều ổn.”
Lạc Thiểu Tuấn bỗng nhiên xoay người, đối diện Xán Xán.
Nàng, nàng, nàng là sinh ra ảo giác sao? !
Xán Xán bất khả tư nghị nhìn Lạc Thiểu Tuấn, dụi dụi con mắt.
Hắn, hắn, thế nhưng đang cười! ! !
Lạc Thiểu Tuấn đang cười!
Xán Xán thẳng tắp theo dõi hắn, thật lâu mới hoãn quá thần lai, nụ cười trên mặt hắn cũng giống thường ngày, bất ôn bất hỏa, ôn nhu, phảng phất chuyện gì cũng không phát sinh, nhưng là…
Tại sao có loại cảm giác nín thở?
“Không sao, đó không phải là lỗi của cô.” Lạc Thiểu Tuấn đi tới, vỗ nhẹ vai Xán Xán, khóe miệng thủy chung vẫn giữ nụ cười.
“Nhưng là tôi…”
“Tôi đã nói không sao, cô còn đang tính toán cái gì? Nói không có sẽ không có, mọi thứ vẫn như cũ.”
“Nhưng là đây là cố gắng của mọi người mấy tháng qua!” Xán Xán không nhịn được nói xen vào.
Lạc Thiểu Tuấn ngây ngốc, tiếp tục mỉm cười nói, “Yên tâm, mọi người sẽ không trách ngươi.”
“Thưởng quý kia…”
“Một năm có bốn quý, ít tiền đó bọn họ sẽ không để ý…”
“Làm sao anh có thể nói như vậy!”
Xán Xán bỗng nhiên đề cao thanh âm cắt đứt lời nói của Lạc Thiểu Tuấn,
“Mọi người cực khổ lâu như vậy, cũng là bởi vì phần dự án này không gửi
đi, tất cả cố gắng đều uổng phí ! Bọn họ làm sao có thể không cần?” Xán
Xán nghĩ đến vẻ mặt thất vọng của Ôn Nhu, tâm không tự chủ được khó
chịu.
Lạc Thiểu Tuấn bị Xán Xán trong lúc tức giận rống lên, nụ cười trên mặt bỗng nhiên trở nên kỳ quái, “Vậy ngươi nói còn có thể làm gì?”
Xán Xán bị hắn nhìn có chút hoảng hốt, trấn định tâm tình một chút nói, “Tôi muốn xin anh tra rõ chuyện này, nếu quả thật là lỗi
của tôi, tôi tình nguyện từ chức, sau này… Tuyệt đối sẽ không xuất hiện
trước mặt mọi người!”
Lời của nàng nói xong, phòng làm việc lớn như thế lại là một trận trầm mặc, bọn họ ánh mắt nhìn đối phương, không khí cũng phảng phất đọng lại.
Ánh mắt nhìn nhau, Lạc Thiểu
Tuấn bỗng nhiên bỏ ánh mắt qua một bên, sau đó hắn nở nụ cười, đưa tay
xoa đầu Xán Xán, “Thôi, ngươi đừng coi là thật …”
Ba !
Tay của hắn bị bỏ xuống, trên mu bàn tay trắng nõn mơ hồ lộ ra vết đỏ.
Nụ cười rốt cục đọng lại ở trên mặt.
“Ngươi căn bản không tin ta!”
Xán Xán đứng ở một chỗ, không nhúc nhích ngó chừng Lạc Thiểu Tuấn,
“Ngươi thật ra đang rất tức giận có đúng không? Ngươi thật ra đang rất
ghét ta có đúng không?”
Nụ cười đọng lại ở khóe miệng biến mất, Xán Xán lần đầu tiên phát hiện Lạc Thiểu Tuấn không cười thì ra là lạnh như vậy, ánh mắt sau gọng kiếng vàng kia lộ ra là lạnh lẽo vô tận.
“Ta van ngươi đừng có cười nữa được không? Cứ cười như vậy chẳng lẽ ngươi không thấy mệt sao?”
Nàng nói xong lời này, cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi phòng làm
việc, lưu lại một mình Lạc Thiểu Tuấn đứng ở đó cô độc, chỉ là một mình…