Bởi vì có kinh nghiệm thảm thiết khi đi mua giày, Xán Xán rốt cục không phản kháng.
Tóm lại, nói càng nhiều mua càng nhiều, còn không bằng để tự Triệu Noãn Noãn chọn, nàng chỉ phải chịu trách nhiệm cởi quần áo là được. ( Xán
Xán: những lời này vì sao khó nghe như vậy a? )
“Không được, đổi lại.”
“…”
“Đổi lại nữa.”
“…”
“Tiếp tục.”
“…”
Cứ như vậy giằng co nhiều giờ, cho đến khi Xán Xán mệt mỏi gục ở trong
phòng thử áo, Triệu Noãn Noãn cuối cùng gật đầu, “Tốt, lấy cái này!”
Xán Xán cuối cùng thở phào nhẹ nhỏm.
“Đừng quên, thay giày.”
Còn muốn thay giày nữa? Trong đầu Xán Xán bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ kỳ quái, có thể khi Triệu Noãn Noãn còn bé chơi đùa búp bê, cho nên đem nàng làm búp bê để thay đổi quần áo? Thật là khủng khiếp a…
Dĩ nhiên, loại ý nghĩ này ở trong đầu nàng xem đến lúc ngắm mình trong gương thì hoàn toàn biến mất.
Lần đầu tiên nàng phát hiện, mình nguyên lai là có thể nhìn xinh như vậy.
Một cái váy liền áo màu trắng phong cách châu Âu, cổ áo cùng ống tay áo có những đường viền hoa tinh xảo, bên hông điểm xuyết hoa thêu bằng tay màu lam nhạt, váy trên đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn của nàng, phối hợp với đôi giày cao gót màu xanh, cả người cũng tràn đầy một mùi vị
mùa xuân.
Triệu Noãn Noãn hài lòng nhìn kiệt tác của mình, ánh
mắt của hắn không có sai, nha đầu này thích hợp giả dạng loại phong cách khả ái này.
Xán Xán còn có chút khó tin, không nhịn được nữa nhìn thoáng qua mình ở trong gương.
Từ đáy lòng phát ra một câu cảm thán: trên thế giới này quả nhiên chỉ có nữ nhân lười chứ không có nữ nhân xấu a!
“Noãn Noãn ca, ta quyết định sau này sẽ mặc như vậy!”
Triệu Noãn Noãn mừng thầm, “Ngươi cũng cảm thấy con mắt nhìn của ta cũng không tệ đúng không?”
Xán Xán mãnh liệt gật đầu, sau đó vừa giảm thấp thanh âm xuống tiến tới bên tai Triệu Noãn Noãn, “Nói cho ngươi nga, mới vừa rồi ta từ trong
phòng thử áo đi ra, cái soái ca bên kia vẫn ngó nhìn ta đó…” Thật ra thì nàng chỉ muốn nói, mình mặc như vậy cuối cùng cũng có thể sánh vai cùng mỹ nữ, song Triệu Noãn Noãn cũng rất tự nhiên hiểu sai.
“Cởi ra.”
“A?” Xán Xán lăng lăng nhìn hắn, “Ngươi không phải nói…”
“Cởi ra!”
“Không nên, ta muốn mặc!” Xán Xán lớn tiếng kháng nghị.
“Tùy ngươi.” Triệu Noãn Noãn giận tái mặt, “Bất quá, ta không trả tiền.”
…
Quá ghê tởm! Dụ dỗ nàng đi mua quần áo, hại nàng thử lâu như vậy, mệt
mỏi đến tắt thở, đến cuối cùng lại chịu không trả tiền! ! !
Tâm tình Xán Xán giống như từ giữa không trung rơi thẳng xuống, xui xẻo ngã rầm một cái.
Không mua thì không mua! Hừ!
Nàng vọt vào phòng thử áo, nhanh chóng thay y phục của mình, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi cửa hàng quần áo.
Đi được một đoạn đường rất dài, phía sau không có chút động tĩnh nào, nàng không nhịn được dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Triệu Noãn Noãn đang theo sát xa xa, trong tay cầm hai túi đựng giày.
“Hừ!”
Xán Xán hừ một tiếng, tiếp tục đi thẳng, đi chưa được mấy bước lại
dừng, nhìn một cái xem hắn có ở đó hay không, rồi lại tiếp tục quay đầu
bước đi.
Như vậy đi một chút ngừng một chút đã về đến nhà.
Vì để tránh đi cùng thang máy với Triệu Noãn Noãn, Xán Xán cố ý đi
thang bộ, khi đi tới cửa nhà nàng thở hồng hộc, bỗng dưng dừng bước lại, sững sờ, ngẩn người nhìn thẳng vào người ở trước mặt.
Cao Vũ mặt mỉm cười đứng ở cửa, phía sau kéo cái hòm hành lý quen thuộc.
“Ta đã trở về.”