Hai Ta Kết Hôn Sao

Chương 140: Chương 140




Bánh xe cao chọc trời quay một vòng, chậm rãi dừng lại.

Ngày rốt cục tối sầm.

“Noãn Noãn ca!” Xán Xán nhãn tiêm, nhìn thấy Triệu Noãn Noãn đứng trong bóng tối, hắn nhìn qua dường như đã đứng yên thật lâu, nhất thời Xán Xán có chút cảm giác không tốt, “Ta không cẩn thận lạc đường…”

“Ừ.” Triệu Noãn Noãn thấp giọng đáp một tiếng, từ chỗ tối đi ra, “Trở về thôi, không còn sớm nữa.” Thanh âm của hắn nhàn nhạt, trên mặt không nhìn ra chút vẻ mặt nào.

“Nha.” Xán Xán gật đầu, “Cao đại ca còn ở phía sau, ta đi gọi hắn.” Sau đó, nàng xoay người, hướng Cao Vũ phất tay, “Cao đại ca, trở về thôi!”

“Biết rồi.” Cao Vũ gật đầu, khóe miệng điểm xuyết nụ cười yếu ớt, chậm rãi hướng nàng đi tới.

“Đi thôi, Noãn Noãn ——” Xán Xán quay đầu, không khỏi ngây ngẩn cả người, trước mắt không có một bóng người, Triệu Noãn Noãn đã sớm đi thật xa .

Lòng của nàng không khỏi có một trận mất mát.

Tại sao hắn không đợi nàng?

Thất thần, Cao Vũ chạy tới trước mặt nàng, ôn nhu nhìn nàng.

“Đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Đi a.”

Xán Xán mờ mịt gật đầu, “Dạ.”

Đêm thoáng lạnh, hai người phía sau song song đi tới, Triệu Noãn Noãn đi ở phía trước, cách bọn họ rất xa.

Hôm nay trên đường về nhà, chẳng biết tại sao, không khí có chút đê mê.

Triệu Noãn Noãn chỉ lo yên lặng lái xe, không nói tiếng nào. Mấy lần Xán Xán nghĩ gợi đề tài, nhưng vốn bị hắn dùng những lời nói ngắn gọn đáp ứng, cuối cùng nàng không thể làm gì khác hơn là bỏ qua, biết điều một chút ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

Trầm mặc chỉ tốt cho việc ngủ, thêm nữa một ngày đi chơi nàng thật sự có chút mệt mỏi, không bao lâu liền chậm rãi rơi vào giấc ngủ.

Khi ngủ Xán Xán có một thói quen, chỉ cần ngủ thiếp đi, cho dù ở bên tai nàng khua chiêng gõ trống làm ầm ĩ nàng cũng không tỉnh lại.

Cho nên, nàng cũng không nhớ rõ mình về đến nhà lúc nào. Mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy xe dừng lại, sau đó cả người bị bế lên nhẹ nhàng, sau đó cái gì cũng không nhớ được, chỉ thấy ở bên tai có tiếng vọng của tiếng tim đập…

————-

Nàng ngủ thẳng đến hừng sáng.

Lúc Xán Xán từ trên giường ngồi thức dậy, kim đồng hồ báo thức bên giường đã chỉ đến mười giờ.

Xán Xán sợ hết hồn, lập tức thanh tỉnh lại.

Nghĩ lại a! Kể từ lần trước sau khi Triệu Noãn Noãn lôi kéo nàng chạy bộ sáng sớm, đã một đoạn thời gian rất dài nàng không được ngủ trễ như vậy , thế nên khi nhìn đến thời gian lúc này lại có chút không quen.

Bất quá, hôm nay Triệu Noãn Noãn không có gọi nàng dậy chạy bộ, trong lòng Xán Xán không khỏi có chút kỳ quái.

Nàng biết, Triệu Noãn Noãn luôn luôn nói được là làm được, đã quyết định rồi cũng cực ít khi sửa đổi, không nghĩ tới hôm nay sẽ nhường nhịn nàng, có thể.. Ngã bệnh rồi hay không? Trong lòng Xán Xán kinh hãi, vội vàng mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng.

“Noãn Noãn ca! Noãn Noãn ca…”

“Sặx sao vậy?” Cao Vũ đang ở phòng khách, thấy Xán Xán tóc tai bù xù đi ra ngoài, cười trêu chọc nói, “Mới dậy đã không thể đợi để gặp Noãn Noãn ca của ngươi hay sao?”

Xán Xán mặt đỏ lên, “Ta chỉ.. Nghĩ ăn điểm tâm …”

“Là cơm trưa sao?”

Xán Xán im lặng, có thể không dùng lời nói trực tiếp như vậy được không?

Cơm trưa thì cơm trưa, dù sao nàng thật sự đói bụng. Xán Xán quyết định không để ý tới Cao Vũ, bắt đầu tìm tòi thức ăn ở mọi nơi.

Di? Trên bàn tại sao không có? Trong lò vi ba cũng không có, trong tủ lạnh… Cũng không có!

Xán Xán kỳ quái gãi gãi đầu, trước kia Triệu Noãn Noãn trước khi đi làm đều đem điểm tâm cùng cơm trưa chuẩn bị xong, sao hôm nay không có gì cả chứ?

Khó có thể…

“Có phải ngươi đã ăn cơm trưa của ta hay không?” Xán Xán nổi giận đùng đùng đi tới trước gót chân Cao Vũ, nếu là hắn, tuyệt đối có thể! Việc đoạt thức ăn của nàng, tuyệt đối không thể tha thứ!

Cao Vũ khinh thường nhìn Xán Xán một cái, ngượng ngùng nói, “Ta không phải là ngươi.”

Một câu nói, đem Xán Xán đánh gục.

Nhất định ngươi cũng nên uyển chuyển một chút chứ!

Vẻ mặt Xán Xán như đưa đám, “Vậy cơm trưa của ta đâu?”

“Ở đâu ra cơm trưa?”

“Noãn Noãn ca trước khi sẽ để lại cơm trưa cho ta a…”

Cao Vũ im lặng, “Tô Xán Xán, ta thật hoài nghi nếu ở một mình ngươi sẽ bị chết đói.”

(⊙o⊙ ) làm sao ngươi biết?

Cao Vũ choáng, thật là thua ngươi luôn!

“Thôi, đi ra ngoài ăn đi.” Cao Vũ bất đắc dĩ đứng lên, sửa sang lại y phục, vừa nhìn Xán Xán một chút, bồi thêm một câu, “Yên tâm, ta trả!”

Được rồi! Xán Xán như trút được gánh nặng, “Nói xong ngươi trả, không được đổi ý nga?”

Lặng yên…

Bởi vì Cao Vũ mời khách, địa điểm tự nhiên tùy hắn chọn.

Trên đường đi, thất quải bát quải, bụng Xán Xán cũng đã gõ rung trời.

“Rốt cuộc bao giờ đến nơi a?” Nàng sợ chưa đến nơi, mình đã sớm chết đói.

Cao Vũ không để ý tới nàng, chăm chú đi về phía trước, bỗng nhiên dừng lại ở một ngõ miệng, quay đầu hướng Xán Xán nói, “Đến rồi.”

Vừa nghe đến nơi, Xán Xán vui vẻ đi theo, đưa cổ nhìn vào bên trong, nhất thời hóa đá .

“Cái kia… Tại sao có nhiều người như vậy?” Chỉ thấy phía trước có một đội ngũ thật dài, mỗi người cũng đưa cổ nhìn phía trước.

Cao Vũ hai tay đút túi quần, liếc nàng một cái, “Đương nhiên là làm ăn rất tốt.”

Xán Xán liếc nhìn hàng dài đang đứng kia, bị làm cho sợ đến nuốt miệng khô bọt, “Vậy chúng ta phải xếp hạng tới khi nào?”

Cao Vũ nhún nhún vai, “Không biết.”

Không biết! ? Xán Xán sốc, “Chúng ta thì không thể đi quán ăn khác sao?” Nhờ trời nàng đang rất đói! Vô cùng đói!

“Ta mời khách, ta quyết định.” Phải biết rằng Cao đồng học đối với thức ăn ngon là rất khó tính.

Ách…

Cuối cùng Xán Xán thiết thân cảm nhận được một cái đạo lý —— ăn thịt người nhu nhược!

Đứng trong hàng chốc lát, đang đói bụng đến ngã trái ngã phải, bỗng nhiên một thanh âm bén nhọn ở bên tai Xán Xán vang lên.

“Ui, đây không phải là Tô Xán Xán sao?”

Xán Xán theo tiếng nhìn lại, cũng ngây ngẩn cả người.

Không thể không nói, cái thế giới này thật sự là quá nhỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.