Rời khỏi Lạc Thiểu Tuấn, một mình Xán Xán ở trên đường cái lắc lư, trong đầu hò hét loạn lên.
Mới vừa rồi… tại sao nàng phải nói như vậy? Chỉ là muốn làm cho Lạc
Thiểu Tuấn chết cái tâm kia sao? Hay… đó chính là tiếng nói thật của
lòng của nàng…
Tiếng lòng của nàng?
Xán Xán bị ý nghĩ của mình làm cho sợ hết hồn.
Trong ngày thường, nếu có người nói nàng thích Triệu Noãn Noãn, nàng
nhất định sẽ cười đến đau bụng, nhưng bây giờ là chính nàng nghĩ ra
được, hơn nữa trong lòng lại có tư vị khó hiểu…
Hồi tưởng lại,
mình biết Triệu Noãn Noãn từ hồi nhỏ. Tiểu học, trung học đệ nhất cấp,
trung học đệ nhị cấp, tất cả đều cùng học một trường. Cho tới bây giờ
nàng tựa như cái đuôi theo sát hắn, trong lòng có bí mật gì cũng giấu
không được, có lẽ bởi vì hắn là GAY, bất kỳ bí mật nữ sinh gì nàng cũng
không chút do dự lấy ra chia sẻ cùng hắn, thậm chí lần đầu tiên tới kỳ,
cũng là Triệu Noãn Noãn chạy đi siêu thị mua băng vệ sinh cho nàng, lại
đưa nàng về nhà.
Trong lòng nàng, Triệu Noãn Noãn vẫn là một
nam nhân khó có thể phát sinh tình yêu, nhưng cũng không có cảm giác
giống như cha nàng, tóm lại trong lòng nàng, hắn chính là đặc thù, đó là Triệu Noãn Noãn.
Mà hôm nay, chính miệng nàng nói ra, nàng thích hắn.
Trên thế giới này bất khả tư nghị nhất không phải là tình yêu vừa thấy
đã yêu, mà là có một ngày, bỗng nhiên phát giác mình đã yêu một người mà người đó sẽ chẳng bao giờ yêu mình. Huống chi người đó còn là một GAY.
Tình cảm ban đầu mơ hồ, sau khi nàng nói ra câu kia, bỗng nhiên như lũ quét bộc phát không thể thu thập lại.
Nàng lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ, số của Triệu Noãn Noãn để ở đầu tiên. Nhấn phím gọi, rồi lại thật nhanh dừng lại, lại gọi, lại
ngừng, lại gọi rồi lại ngừng…
Cứ như vậy nhấn mãi nhưng thủy chung vẫn không dám gọi đi.
Bây giờ Triệu Noãn Noãn nhất định đã rất chán nàng? Nếu như bây giờ nói cho hắn biết những điều này, nhất định sẽ càng bị chán ghét thêm.
Nữ nhân đều là như vậy, đối mặt với người mình thích, tình nguyện bị quên lãng, cũng không nguyện bị chán ghét.
Giờ phút này, trong lòng nàng lộn xộn, giống như đồng hồ quả lắc, lắc
lư không chừng. Không muốn về nhà đối mặt với ba mẹ, không muốn đi tìm
Nhan Như Ngọc để bị thẩm tra, lại càng không nguyện đi gặp hắn…
Thế giới lớn như vậy, nhưng sao nàng không có chỗ an thân.
Tiếp theo của bệnh chán ăn, Xán Xán nhận thức cảm giác linh hồn xuất
khiếu một lần nữa, cứ như vậy đi du đãng không mục đích ở trên đường
cái, bất tri bất giác, đã đến tối.
Màn đêm buông xuống, ngày âm u.
Cuối cùng nàng vẫn là rút lui.
Hay là… Về nhà.
Xán Xán kéo cước bộ mệt mỏi, từng bước đi về nhà.
Nhà nàng ở tận cùng bên trong cư xá, trên đường về nhà phải đi qua một
cái ngõ hẻm thật dài, từ ngõ hẻm nhìn lên, có thể thấy cửa sổ gian phòng của nàng.
Đèn đường hoàng hôn, ánh đèn nhợt nhạt làm ngõ hẻm càng trở nên sâu thẳm.
Bỗng nhiên, cước bộ của nàng dừng lại.
Một thân ảnh thon dài đang đứng dựa vào tường, ngửa đầu tựa hồ đang
nhìn cái gì, bỗng nhiên ý thức có người đang nhìn, quay mặt lại nhìn
thấy nàng.
Ánh mắt giao hội, cả hai người đều không nhúc nhích.
Cuối cùng là Triệu Noãn Noãn kịp phản ứng trước, đi về phía trước một
bước, “Xán Xán…” Dường như hắn đã nhìn cửa sổ phòng nàng nhiều buổi tối
rồi. Mỗi lần muốn tới gặp nàng nhưng lại không có đủ dũng khí.
“Ngươi… Tại sao lại ở chỗ này?” Không nghĩ tới lại gặp mặt ở chỗ này,
trong lòng Xán Xán nhất thời có loại cảm giác hỗn loạn, lại nghĩ tới hôm nay đã nói câu nói kia, gương mặt không nhịn được có chút hồng.
“Ta…”
Hắn nói không nên lời, mới đánh vỡ cục diện bế tắc lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
Ánh đèn từ phía sau hắn chiếu xuống, đưa cái bóng thật dài kéo đến dưới chân nàng, Xán Xán ngẩn người nhìn xuống cái bóng này.
Một lúc lâu, Triệu Noãn Noãn mở miệng, “Ngươi…” hắn sẽ nói cái gì?
“Ăn cơm chưa?”
Xán Xán thất thần gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu.
Nói về một ngày hôm nay trừ một chút điểm tâm sáng, nàng còn chưa có ăn cái gì, vậy mà không có một chút cảm giác đói bụng.