“Xán Xán, em không khỏe chỗ nào à?” Lúc dùng cơm tối, Triệu Noãn Noãn
phát hiện Xán Xán với cái dạ dày “không hề nhỏ” hôm nay chỉ ăn hơn nửa
chén…toàn rau.
“Không có a.” Xán Xán lắc đầu.
“Vậy sao em lại ăn ít như vậy?”
“Dạ…” con ngươi Xán Xán đảo mấy vòng “Em đang giảm cân.”
“Giảm cân?” Triệu Noãn Noãn nhìn cô đăm chiêu “Xán Xán, nếu như anh nhớ không lầm thì năm ngoái em cũng nói như thế? Không đúng, năm trước em
cũng có nói. Hồi học đại học em cũng nói mấy lần, còn nữa…”
“Ai da! Lần này là thật!” Xán Xán có chút chột dạ.
“Lần nào em chả bảo là thật.” Triệu Noãn Noãn liếc cô một phát.
Xán Xán chỉ biết cười khan.
Nói đến chuyện giảm cân của Xán Xán, cô nàng từ nhỏ đến lớn đã tiến
hành không ít lần, ai bảo cô chỉ biết tham ăn nào? Nhưng hết lần này đến lần khác, cô toàn ăn xong lại nằm, lại còn thích ngủ nướng. Nhất là sau khi tốt nghiệp đại học, không tìm được việc làm, ở nhà chỉ biết ăn với
uống nên cơ thể phát tướng đến chóng mặt. Thế nên Xán Xán sợ nhất là mỗi lần gặp bạn bè hay người thân, đặc biệt là bạn học cũ, khi nhìn thấy cô họ đều thốt lên “U! Xán Xán, lại béo ra đấy à?” Xem đi, xem đi, câu này nghe một lần còn có thể chịu được chứ lần nào cũng nghe thì chịu thế
nào được a?
Thế nên, mỗi lúc như vậy Xán Xán đều bắt đầu nghĩ tới việc giảm cân.
Hôn lễ của Khương Kiệt chẳng phải ngay cả bạn cấp hai hắn cũng mời
sao?! Hơn nữa, chuyện Khương Kiệt đá cô trước kia và cái thân hình “mượt mà” của cô kể ra cũng có chút quan hệ. Nếu lần này gặp mọi người,
Khương Kiệt phát hiện cô béo ra lại chả vui vẻ chết đi được vì ngày xưa
đã quyết định như thế hay sao?
Thế nên Xán Xán ta sau một hồi suy nghĩ đã quyết đính sẽ giảm cân!
“Không được ăn, không được ăn, không được ăn…” Xán Xán nhìn khoai tây
chiên trước mặt, không ngừng tự thôi miên mình “Tô Xán Xán, vì giảm cân, vì mặt mũi của mi, mi chết cũng không được đụng tới khoai tây chiên.
Chỉ cần chịu đựng vài hôm thì mi có thể trả thù tên đàn ông đã phụ bạc
mi trước kia… Không được ăn! Tuyệt đối không được ăn!”
“Em họ đang làm gì thế?” Cao Vũ không biết từ đâu chui ra, khiến Xán Xán đang tự thôi miên mình sợ hết hồn.
“Không có gì.” Xán Xán liếc anh một cái.
“Vậy sao em cứ nhìn khoai tây chiên hoài vậy?” Không chỉ nhìn khoai tây chiên thôi đâu, hôm nay đồ ăn nào cô cũng nhìn như sói nhìn mồi, mặt
mày u ám, khiến Cao Vũ vô cùng tò mò a.
“Tôi đang thử xem có
thể dùng ý nghĩ để điều khiển khoai tây chiên di chuyển được hay không ” (tác giả: -_-!!! Xán Xán, lần sau ngươi tìm lý do nào hay ho chút nhé!) (AA: đúng đúng)
Cao Vũ ngẩn người “Không ngờ em họ cũng có sở thích này…”
“Nói nhảm, đây gọi là khám phá bản năng tiềm ẩn trong tâm hồn!” Xán Xán liếc anh một cái, lơ đãng nhìn vóc người của Cao Vũ, dưới chiếc áo sơ
mi anh đang mặc mơ hồ có thể thấy khuôn ngực gầy gò của anh. Xán Xán
nuốt nước bọt, thầm hứ một tiếng, thượng đế sao lại bất công như vậy a?
Sao lại để cho một người đàn ông có một thân hình hoàn hảo hơn cả con
gái nữa, không phải là khi dễ người sao? Cô thực xấu hổ và giận dữ mà.
“Em họ đang thử dùng ý nghĩ để khiến anh đứng lên sao?!” Cao Vũ bỗng nói.
Xán Xán lúc này mới ý thức được vấn đề, rằng mình nhìn người ta nãy
giờ, có chút chột dạ bèn nhìn sang chỗ khác, ấp úng “Hở…Thử với khoai
tây chiên chắc dễ hơn…”
“Anh nghĩ em họ nên thử với đống quần áo trên giường anh thì hơn, có thể em sẽ gấp chúng bằng ý nghĩ được đấy.”
“…”
Tối hôm đó, trên QQ.
Xán Xán: ta đi ngủ đây.
Nhan Như Ngọc: ! ! ! Xán Xán, mi sao vậy? ? ? Bệnh rồi à? ? ?
Xán Xán: không có a.
Nhan Như Ngọc: Còn chưa tới 10 giờ, sao mi lại bảo là buồn ngủ? Còn bảo là không bị bệnh?
Xán Xán: -_- [] [] []
Nhan Như Ngọc: Có phải mi vì chuyện tên kia kết hôn mà tâm tình không tốt không hả?
Xán Xán: Không có, ta chỉ đói bụng thôi…
Không sai, Xán Xán sở dĩ đi ngủ sớm như vậy là vì ngủ sẽ không hao tổn
thể lực, cô sẽ không cảm thấy đói. Xán Xán đáng thương, giảm cân mà còn
bị Triệu Noãn Noãn và Cao Vũ bức đến thương tích đầy mình a!
Mặc Nhan Như Ngọc đang đổ mồ hôi không ngừng, Xán Xán đóng máy, lên giường ngủ sớm.
Tối hôm đó, Xán Xán nằm mơ.
Cô mơ thấy trước mặt mình có rất nhiều thức ăn ngon, có vịt quay, thịt
kho tàu, đùi ga siêu lớn, bánh ngọt… Hai mắt cô sáng lên, không nhịn
được mà nhào tới.
“Ngon quá….Thật là ngon nha…” Xán Xán kích động phát khóc.
Bỗng nhiên, một cánh tay đưa ra đoạt lấy đùi gà trong tay cô.
“Đùi gà của ta! Đùi gà của ta! Của ta…”
“Xán Xán?”
“Tô Xán Xán?”
“Em họ?”
“…”