Đây là ảo giác, đây là ảo giác, đây là ảo giác…
Xán Xán đã nhắc lại trong đầu tới vô số lần, nhưng vô luận nàng thôi miên mình như thế
nào, trong đầu vẫn là không ngừng hiện ra bộ dạng Cao Vũ khoác áo lên
cho nàng.
Tô Xán Xán, ngươi thật là cái đồ không có tiền đồ!
Tên kia không phải là chỉ quàng áo khoác cho ngươi, cộng thêm thời điểm
ngã bệnh an ủi ngươi mấy câu thôi sao? Có cái gì là hảo ý a? Còn không
phải là hắn làm hại ngươi viêm dạ dày, làm hại ngươi vào bệnh viện!
Ngươi hẳn là hận hắn! Hận hắn mới đúng!
Xán Xán chấn chấn gân cốt, sờ sờ bụng, lúc này quyết định lấy thức ăn phân tán sự chú ý của mình.
Đang muốn ăn trộm, bất hạnh bị Triệu Noãn Noãn bắt gặp, “Xán Xán, ngươi đang làm gì đó?”
Xán Xán chậm rãi xoay người, đem mì tôm giấu phía sau, vuốt bụng trống
rỗng, “Ta đói bụng.” Viêm dạ dày làm hại nàng một ngày không có ăn thứ
gì, điều này đối với Xán Xán luôn lấy ăn cơm là vận động chủ yếu mà nói, có thể nói không thể ăn quả thực là cực hình.
“Ngươi bệnh về dạ dày, bác sĩ nói, không thể ăn thức ăn có dầu mỡ.”
Trơ mắt nhìn mì tôm từ trong tay bị cướp đi, Xán Xán đau lòng , “Làm
sao có thể như vậy, ta đói bụng, ta muốn ăn cái gì đó!” Vừa nói, ánh mắt gian tà hướng tủ lạnh thắm thiết.
Đáng tiếc, Triệu Noãn Noãn
một bước đứng che trước tủ lạnh, che ánh mắt khẩn cầu của nàng, “Những
thứ này quá lạnh, bác sĩ nói dạ dày ngươi không thể hấp thụ được.”
“Ta lấy ra nấu…” Xán Xán đáng thương nhìn Triệu Noãn Noãn.
“Ngươi biết nấu sao?”
⊙﹏⊙b
Thật là quá đáng! Thế nhưng chọc đúng chỗ đau của nàng!
“Bác sĩ nói, bác sĩ nói, bác sĩ có nói ta có thể bị đói mà chết không?” Xán Xán dậm chân đi trở về phòng, lưu lại Triệu Noãn Noãn bất đắc dĩ
lắc đầu.
Bởi vì cái gọi là trên có chính sách dưới có đối sách. Xán Xán đóng cửa phòng, lại bắt đầu ở trong phòng tìm tòi, tìm kiếm
những thứ lương thực trước kia nàng trữ giấu.
Di? Đi nơi nào rồi? Tại sao không có nữa? Rõ ràng lần trước để ở chỗ này nha…
Trái đất đảo lộn, những thứ thức ăn kia dường như đã mọc cánh hay dường như không cánh mà bay .
Làm khi Triệu Noãn Noãn mở cửa tiến vào, trước mắt là một đống hỗn độn, Xán Xán đang gục trên mặt đất, mặt dán sàn nhà, dùng sức hướng dưới gầm giường chui, hoàn toàn không có chú ý tới có người đi vào trong phòng.
Mắt thấy hết thảy, Triệu Noãn Noãn đột nhiên cảm giác được mấy ngày nay quả thực là tự tìm phiền não, hắn làm sao có thể đối với nữ nhân trước
mặt này có cảm giác được?