Hải Tặc Ma Cà Rồng

Chương 36: Chương 36: Ba chàng hải tặc




Lướt Sóng Đêm

Hoàng hôn. Một vịnh nhỏ hiu quạnh.Những đợt sóng đói khát ào ạt vươn vào tìm cát, làm cát trắng thành màu mật ongvàng óng, rồi thành hổ phách đỏ tươi khi mặt trời mệt lả chìm xuống làn nướcđen như mực. Những con sóng đói thoắt nuốt chửng cả quả cầu ánh sáng.

Bây giờ, bóng tối trùm lên bóng tối.Mắt người không còn có thể phân biệt đâu là đường tiếp nối giữa nước với đất,giữa nước với trời. Mắt người không thể nhận ra cơn cuồn nộ điên đảo không dứtcủa đại dương. Bởi đây không phải bóng tối lờ nhờ nơi đô thị thành phố. Đây làbóng tối thực sự - sâu, đặc và đen nhung.

Trăng đâu? Dường như chị Hằng cốtình không xuất hiện đêm nay, ngại chứng kiến những gì sẽ xảy ra trong giờ khắcsắp tới. Những vì sao đâu? Hình như chúng cũng lặng lẽ lánh xa. Không trăng.Không sao. Trong một đêm như thế này, có thể lượng thứ cho kẻ nào nghĩ là thếgiới sắp tới giờ tận thế. Và, đối với một con người, điều đó có thể là sự thật.

Vì những con sóng u tối đang chegiấu một bí mật. Một người - ít nhất thì trông hắn giống một con người - đanglướt đi trên một tấm ván lướt sóng. Không phải là một cú lướt sóng dễ dàng.những đợt sóng đen, vừa cao vừa hung hãn, thử thách sức lực và giới hạn chịuđựng của kẻ đang lướt sóng. Bất chấp mặt nước vồng lên, bất chấp đêm tối mịtmù, hắn không hề loạng choạng. Thân hình cuồn cuộn cơ bắp nhẹ nhàng xoay trở,vững vàng trên tấm ván. Một cuộc chiến bắt buộc những con sóng ngạo mạn phải nểphục hắn. Và hắn cứ thế tự mình bám trụ ngoài đó.

Sau cùng, dường như sóng mệt mỏi vìtrò giải trí của chúng, ban thưởng cho quyết tâm của kẻ lướt sóng bằng cách nhẹnhàng đưa hắn vào vùng nước nông. Tuy nhiên, hắn vẫn lướt nhanh, tấm ván nhưmũi kiếm trôi nhẹ vào làn nước mỏng màu mã não.

Hắn nhảy khỏi tấm ván, chậm chạp nềncát. nước đùa cợt, kéo tấm ván ra lần cuối, nhưng hắn nâng tấm ván lên khỏi"nanh vuốt" của bọt nước. Cắp tấm ván dưới cánh tay, hắn sải bước qualớp các khô.

Dù với sức nặng của tấm ván, dù trờiđêm buốt giá, hắn không ngừng lại một giây. Kỳ lạ hơn nữa, dù vừa từ dưới nướclên, tóc và da hắn đã khô ráo. Quần áo cũng khô rang như xương. Hắn không mặcđồ lặn, chỉ là bộ quần áo bình thường - quần và ột sơ mi đã được xé bỏ hai tayáo từ ngay bà vai, để hai cánh tay có thể cử động tối đa. Hai chân trần.

Tới chân một vách đá, hắn đặt tấmván dựa vách, rồi bắt đầu leo lên. Lúc đầu hắn theo một lối đi nhỏ, nhưng cànglên cao, hắn phải đu bằng hai tay, hai bàn chân khéo léo giữ thăng bằng. Lúcnày hắn có vẻ giống như một con thú hoang dã hơn là một con người. Thật ra hắnvừa có chút phần người vừa có chút phần thú. Thêm vào đó là một chút phần khácnữa.

Tới đỉnh vách đá, hắn ngừng lại mộtlát, mãn nguyện nhìn xuống vách đá thẳng đứng, nhìn qua bãi cát, tới đại dươngnổi sóng mà hắn vừa vượt qua. Mắt người không thể phân biệt nước và bờ. Nhưngmắt hắn "uống" trọn tất cả. Mắt hắn hoàn toàn thoải mái với bóng tối.

Không mất thêm thời gian tự chútmừng, hắn tiếp tục tiến bước. Có một hàng rào cao, nhưng sau tất cả nhữngchướng ngại đã vượt qua, hàng rào này chẳng là gì. Chân chạm lên cỏ mềm, hắnnhìn phía trước, xa phía trước, tới một ngôi nhà xa xa. Dù đã khuya, cửa sổ cònánh đèn. Ánh sáng quá nhiều, như một đám cháy, làm mắt hắn nhói đau như gặp tiachớp. Hắn cố chịu đựng, tiếp tục bước.

Những bước sải dài làm đường đi ngắnlại. Đồng đất này quả là rộng lớn. Hắn đi qua một cánh đồng, ngừng lại ngắm bầyngựa đang chạy. Không nhìn thấy nhưng cảm thấy hắn, bầy ngựa sững lại một lúc.Kẻ lạ làm chúng sợ là chuyện đương nhiên. Nhưng đêm nay chúng không cần phảisợ, vì hắn đã lại tiếp tục bước đi.

Tới một hồ bơi rộng lớn, vốn là kẻthích phô mình, hắn không thể kìm lòng, nhảy xuống, bơi đầy khoẻ khoắn từ đầunày sang đầu kia. Hắn đu ra khỏi hồ và... một lần nữa, quần áo lại không rangnhư xương.

Phía trước là một vườn cây ăn tráirậm rạp. Hắn đi xuyên qua vườn, gạt những cành cây, quả chính rào rào rụngxuống đất. Không quan tâm, hắn đạp nát những quả đào và lựu dưới bước chân nặngnề.

Qua khỏi vườn cây ăn trái và một bãicỏ trải dài, mềm mại hơn bãi cỏ trước. Vừa bước, hắn vừa chùi đế giày dính tráicây lên cỏ. Hắn đã tới gần ngôi nhà. Giữa ngôi nhà và hắn chỉ còn là một vườnhoa hồng, với càng lá quấn quít đầy gai và những bông hoa mượt mà như nhung.Và, giữa những luống hoa, là một người đàn bà. Hắn đã biết bà ta có mặt tạiđây. Hắn lặng đứng, ngắm nhìn quang cảnh hiếm hoi trước mắt.

Đó là một người đàn bà trung niên,mặt tròn xoe vì cuộc sống quá thoải mái. Mặc kimono lụa hồng, cánh tay bà takhoác một cái giỏ, mấy ngón tay múp míp cầm một cái kéo tỉa cây. Trên đầu bà tabuộc một dải băng với một đèn pin nhỏ trước trán. Trông bà ta thật lố bịch. Vừatủm tỉm cười một cách vui thú, bà ta vừa cắt tỉa cành hồng trước khu cắt hoarồi nhẹ nhàng đặt vào trong giỏ.

Bà ta không hay biết gì. Thế rồi,chân hắn như vô tình đạp phải một cành cây.

- Cái gì thế? Ai đó?

Người đàn bà quay đầu nhìn quanh.Ánh sáng trên đầu bà ta nhắp qua nhắp lại như con đom đóm.

Bà ta vẫn chưa thấy hắn. Một lúcsau, bà ta trở lại với công việc, ư ử hát, nghe như tiếng con ong nghệ hoá rồ.Hắn quyết định giải trí thêm chút nữa, đạp gãy một cành cây khác. Rất hiệu quả.Bà ta nhảy vọt lên - à, nói đúng hơn là nhảy cao tới mức cái thân hình phìnhiêu của bà ta có thể đẩy bà ta lên.

Hắn bước ra khỏi bóng tối, tiếnthẳng vào vùng sáng.

Bây giờ đã thấy hắn, bà ta nhìn lênđánh giá. Nhưng khá khen cho bà khi bà vẫn không tỏ ra sợ hãi như hắn chờ đợi.Trái lại bà ta giận dữ rít lên:

- Mi là ai? Làm gì ở đây?

Hắn chỉ trừng trừng nhìn. Bà ta lặplại:

- Mi là ai?

Hắn hỏi ngược lại:

- Mi là ai?

- Loretta Busby, tất nhiên rồi. Vàđây là vườn hồng của ta. Mi không được phép vào đây.

Tiến lên một bước, hắn cười cười,nhón một bông hồng trong giỏ. Hắn đưa lên mũi. Mùi hoa quá nồng làm hắn lợmgiọng. Bóp nát bông hoa, hắn ném ra xa.

Người đàn bà thét lên:

- Súc sinh, sao mi dám làm thế! Biếtta là ai không? Biết chồng ta là ai không?

Hắn đáp:

- Busby.

Mụ tưởng hắn ngu sao? Hắn đâu cóngu.

- Đúng. Lachlan Busby - Giám đốcNgân Hàng Liên Doanh Vịnh Trăng Lưỡi Liềm, Chủ tịch Hội Đồng Thương Mại VùngĐông Bắc, bề trên của Nhà Thờ Cấp Tiến Vịnh Trăng Lưỡi Liềm, và là người quyềnuy nhất trong vùng này.

Bà ta nhìn thẳng mắt hắn, đúng ra làngọn đèn pin trên đầu bà ra rọi thẳng mắt hắn:

- Đồ ngốc, đêm nay mi tới lầm chỗrồi.

Hắn đã bỉ sỉ nhục. Sỉ nhục và chọctức. Ánh sáng rọi và mắt hắn và mùi hoa hồng quá nồng quá ngọt. Hắn nhìn xuốngngười đàn bà đang sa sả nói như hắn là một con rối quấy rầy. Hắn không còn chịunổi nữa.

Hắn vươn cánh tay lực lưỡng, nhấcbổng bà ta lên, cho tới khi mặt bà ta ngang tầm với mặt hắn. Hốt hoảng, ngườiđàn bà đạp hai chân trong không khí, cứ như bà ta nghĩ có thể chạy thoát khỏitay hắn. Bà ta phẫn nộ nhìn hắn. Chính xác hơn là nhìn hai cái hốc đáng lẽ làđôi mắt. Vì đó chỉ là hai hố lửa - hai hố sâu toé lửa. Tắt giọng, bà ta khôngthốt được một lời. Hai chân buông thõng. Cái đèn pin tụt xuống thấp hơn, điềucuối cùng bà ta thấy là những cái răng. Cặp răng vàng, giống như dao găm, đangchĩa xuống bà.

Máu người đàn bà này ngon, hơi quáthanh nhã với khẩu vị của hắn. Hắn uống thật nhanh, thật miệt mài, cố rút ngắncông việc. Rồi, hắn đặt bà ta xuống giữa vườn hồng. Một cơn gió thình lình giậtnhững cánh hồng ra khỏi đài hoa, chúng cuộn lên như hoa giấy, rồi run rẩy phủlên xác bà ta.

Việc của hắn ở nơi này đã hoàntất. Hắn đi qua bãi cỏ được cắt tỉa, qua hồ bơi, qua bãi thả ngựa, trở lại sườnđá đen. Như chào đón hắn, cuối cùng mặt trăng cũng gạt mây đen sang bên. Ánhsáng bạc rưới xuống khắp thân thể đồ sộ của hắn. Hắn mỉm cười, cảm giác đượchồi sinh khi dòng máu mới luồn khắp thân hình. Rồi, với một tiếng rống, hắnnhảy khỏi vách đá, nhào lộn qua không khí dịu dàng của trời đêm.

Xung lực tràn trề. Hắn tự nhủ:như thế này mới là tự do. Thật kỳ lạ, sao mình có thể chịu đựng quá lâu trêncon tàu đó. Sao chưa bao giờ mình chống đối lại lão thuyền trưởng đó, chống đốinhững luật lệ, những qui tắc của lão ta... Khi hai chân chạm mạnh nền cát, hắnnghĩ: chuyện đó không còn xảy ra với ta nữa. Không còn luật lệ nào đối vớiSidorio. Từ bây giờ, ta tự mở đường trong thế giới này. Không giới hạn.

Phía trên hắn, giữa vườn hồngtươi đẹp, cây đèn pin của Loretta Busby nhấp nháy rồi tắt phụt. Pin đã chết,như người đàn bà đang nằm đó.

Cate Dao Quắm rảo bước qua boong tàu Diablo, quan sát lực lượng tấn công ưu tú của cô. Trong vòngmột tiếng nữa cuộc tấn công sẽ bắt đầu, và các cướp biển được cô tuyển chọn đãcó mặt để chuẩn bị tinh thần và thể lực cho thử thách phía trước. Cate chậm rãi bước vào giữa boong, điều chỉnh từng động tác tập luyện cho tất cả. Trong khi bước qua, cô ghi nhớ từng cá nhân, từng đội nhóm. Nghĩ tới việc trở thành thuyền phó vẫn làm còn làm cô có cảm giác là lạ, nhưng hứng thú.

Trong mấy tháng qua, tàu Diablo đã có nhiều thay đổi. Cheng Li – vì một công tác giảng dạy – đã đi khỏi tàu, và để ngỏ chức thuyền phó. Phải thúc ép một chút Cate mới chịu đảm lãnh trách nhiệm đó. Cheng Li đã ra đi, bây giờ tinh thần thuyền trưởng Wrathe phấn chấn hẳn lên. Cô ta luôn như cái gai bên sườn ông. Thuyền trưởng làm như vui vẻ hơn khi có Cate là nhân vật số hai của ông. Hai người cũng có những bất đồng về chiến thuật, nhưng họ luôn thân thiện tôn trọng lẫn nhau, và trong vấn đề lên kế hoạch tấn công, ông thường để Cate nói lời quyết định sau cùng. Nhưng, với Cate, trong tất cả những thay đổi mấy tháng qua, chuyện quan trọng nhất là cặp song sinh Tempest có mặt trên tàu.

Hai chị em lêntàu trong một hoàn cảnh bi thảm nhất. Connor xuất hiện trước chị nó khoảng mộttuần. Mấy ngày sau khi cha chết, chúng đã chạy trốn khỏi thị trấn quê nhà –Vịnh Trăng Lưỡi Liềm – trên một thuyền buồm cũ của gia đình. Tai ương tiếp nốitai ương, thuyền gặp phải cơn bão hung dữ nhất. Hai chị em suýt bị chết chìm,nhưng định mệnh đã đưa chúng vào nơi an toàn, dù bị chia cách trong một thờigian.

Cate biết sự xacách đó là thời gian thử thách Connor như thế nào, nhưng với niềm tin, cậu béđã hăng hái tham gia vào đời sống trên Diablo. Lúc này, cô thấy Connor đangluyện kiếm với hai người bạn thân nơi cuối boong tàu. Đó là Bartholomew “Bart”Pearce và Jez Stukeley. Cate rảo bước tới phía họ. Bart và Jez đã là thành viêntrong thuỷ thủ đoàn từ nhiều năm qua và là hai trong số những cướp biển đượcthán phục nhất trên tàu. Cả hai đều mới chớm hai mươi, nhưng đã ký hợp đồng làmviệc trên tàu khi còn trong tuổi thiếu niên.

Dù là một thiếu niên, Bart là mộttrong số đàn ông sức lực nhất tàu. Dưới sự hướng dẫn của Cate, anh ta đã tinhthông kiếm thuật, bổ sung thêm cho những ưu điểm cơ bắp của mình. Jez nhỏ convà thon chắc hơn, nhưng là một kiếm sĩ khéo léo hơn. Bart sử dụng đại đao vàthường dẫn đầu lực lượng tấn công. Còn Jez – giống như Cate – là một tay kiếmchuẩn xác, tài năng kiếm thuật của anh có thể định đoạt sự thành công trongngày.

Và Connor Tempest– chỉ mười bốn tuổi, mới lên tàu được hơn ba tháng, chưa hề được huấn luyện vềnghề cướp biển trước đây. Cate giới thiệu thanh trường kiếm cho Connor, và ngạcnhiên thích thú về cả khả năng bẩm sinh lẫn sự tận tuỵ luyện tập kiếm thuật củanó. Lúc này cô đang quan sát ba cướp biển trẻ biểu diễn những đường kiếm củahọ. Khó mà nói được ai tài hơn ai. Cate đặc biệt vui mừng vì Jez đã nhận Connorvào cùng nhóm. Hy vọng tài năng kiếm thuật của anh ta sẽ là tấm gương cho cậubé mới học nghề.

- Sao, trong ngàyđẹp trời này, ba chàng hải tặc khoẻ không?

Biệt danh BaChàng Hải Tặc cô đặt cho họ thành chết tên luôn. Vì ba anh chàng này không hềrời nhau, dù trong khi tấn công hay trong lúc rảnh rỗi.

Cả ba nhìn lêncười, chào thuyền phó đúng kiểu nhà binh. Bart cười nói:

- Cám ơn quý cô,chúng tôi rất khoẻ.

Bart đang tántỉnh Cate. Cô thầm thích thú, nhưng không thể khuyến khích khi đang làm nhiệmvụ.

- Nghỉ đi, cácchàng trai.

Dù cho phép họnghỉ, nhưng lời nói của cô cũng là một lệnh.

Bart nói:

- Xin cho biếtthêm về con tàu chúng ta đang săn đuổi này.

- Đó là một tàuhàng. Chúng ta đã theo dõi suốt sáng nay. Hôm qua, thuyền trưởng Wrathe đã nhậnđược tin báo từ một nguồn rất đáng tin cậy. Hình như con tàu đó chở đầy hànghoá và không được phòng thủ nghiêm ngặt. Hơn nữa, nó ở trong hải phận của chúngta.

Jez Stukeley nói:

- Một chiến thắngquá dễ.

- Đừng bao giờnghĩ vậy. Có thể lợi thế nghiêng về chúng ta, nhưng không được tự mãn chủ quan.

Jez cuống quít:

- Đúng thế, thưangài!

- Đúng thế, thưangài?

Bart nhại lại.Anh và Connor tủm tỉm cười vì cậu bạn lỡ lời.

Mặt đỏ bừng, Jeznhún vai

- Xin lỗi quý cô,tôi không biết…

- Không sao.

Cate cố nhịncười, quay sang Connor:

- Hôm nay cậuTempest cảm thấy thế nào rồi?

- Rất ổn, và sẵnsàng chiến đấu.

- Tuyệt! CònGrace?

Connor nhún vai:

- Tốt. Tôi đoánthế. Từ sau bữa điểm tâm tôi không gặp chị ấy. Có lẽ chị ấy đang làm nhiệm vụbảo quản kiếm.

- Grace tiến bộkhá nhanh trong kiếm thuật.

Cate nói và nhậnthấy Connor tỏ ra căng thẳng mỗi khi đề cặp tới vấn đề kiếm và Grace. Chẳng lẽnó ngại Grace sẽ chứng tỏ tài cạnh tranh với nó? Cate nghĩ, rõ ràng Grace đã tỏra có một số năng khiếu bẩm sinh, nhưng cô ta không nhiệt tình với kiếm thuật nhưConnor. Thật đáng tiếc. Sao đám con trai lại có thể dành hết vinh quang? Côphải nói chuyện lại với Grace, để Grace nhìn sự việc nghiêm túc hơn. Có thểđược huấn luyện từng bước với một nữ cướp biển khác – có lẽ là với Johnna? – sẽtiến triển hơn chăng.

Connor hỏi:

- Cô sẽ không đưachị ấy vào vụ tấn công này chứ?

- Không. Cô ấychưa hoàn toàn sẵn sàng.

Thấy hai vaiConnor thoải mái xuôi xuống, Cate đã hiểu. Nó là một cậu em trai quá lo bảo vệchị. Nó không muốn Grace tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nhưng làm gì cóchuyến đi miễn phí trên tàu cướp biển chứ? Hơn nữa, Grace đã chứng tỏ có khảnăng thích nghi với hiểm nghèo. Dù sao cô ta đã được một tàu ma-cà-rồng cứu vớt– chính xác hơn là hải-tặc-ma-cà-rồng – và còn sống để kể lại câu chuyện đó.Nhưng bất chấp mọi thúc giục của thuỷ thủ đoàn, Grace nói rất ít về những gì côđã trải qua trên con tàu đó. Cô chỉ tâm sự với Connor, và mặc dù Connor cươngquyết giữ kín những bí mật của cô chị, nó cũng đã nói xa xôi về những tìnhhuống thật sự khủng khiếp Grace đã gặp trên tàu. Chuyện nó muốn bảo vệ chịtránh khỏi chấn thương tinh thần hơn nữa là điều dễ hiểu.

Cate nói vớiConnor:

- Cậu không phảilo cho Grace. Cô ta cứng rắn như lớp da trên chuôi kiếm của tôi vậy.

Connor mỉm cười,nụ cười yếu ớt:

- Cate, Grace làchị tôi. Là tất cả những gì tôi còn lại trên đời.

Đặt tay lên vaiJez, Bart nói:

- Sai rồi, bồ.Còn chúng tôi thì sao?

Thọc tay vào sườnConnor, Jez đế thêm:

- Chính xác. BaChàng Hải Tặc là gì chứ?

Bart thêm:

- Mọi người vìmột người, một người vì mọi người.

Cate thở dài:

- Sao y bản gốc.

Nhưng trò đùa củahọ thành công, Connor tươi cười lại. Cate nói:

- Bây giờ tôiphải đi chuẩn bị lần cuối cho vụ tấn công.

Bart đứng nghiêmchào:

- Rõ, thưa ngài.

Cate nhíu mày,nhưng không thể không phì cười:

- Lếu láo đủ rồiđó, ông Pearce. Thêm một lời vô phép nữa, ông sẽ phải trực toa-lét đêm nay,trong khi chúng tôi đến quán Ma Kettle.

Nói xong, Catequay lưng bước đi trước tràng cười ròn rã vang lên vì thái độ nghiêm nghị củacô.

Bart rên lên vớihai bạn:

- Ôi! Mỗi khi côấy lên mặt trịch thượng, sao mình yêu thế.

Connor trợn mắtnhìn Jez. Jez bảo:

- Thôi nào,Connor. Hãy để ông Pearce ngẩn ngơ với mối tình si, chúng mình đi luyện thêmvài đường kiếm.

- Đồng ý.

Sau cả buổi sánglau chùi kiếm, Grace Tempest cũng cần được rửa ráy cho chính mình. Nhưng dù cốgắng tẩy rửa hết đất ghét ở bàn tay và cánh tay, cô vẫn không thể nào thanhtoán hết mùi dầu mỡ và mùi kim khí. Sau cùng cô đành để cho nó tự bay mùi dần.Chào các bạn, Grace trở xuống phòng, nghỉ ngơi. Khi đi xuống hành lang, cô nghetiếng các cướp biển trên boong đang chuẩn bị cho cuộc tấn công. Chắc Connorđang ở trong đám đó. Cô bỗng cảm thấy lo cho nó. Sau ba tháng, nghĩ đến ngườiem trai sinh đôi là một thần đồng cướp biển cô vẫn có một cảm giác lạ lùng.

Đôi khi cô vẫnngỡ ngàng với những gì đã xảy ra. Sau khi cha chết, hai chị em không còn gì tạiVịnh Trăng Lưỡi Liềm – chỉ còn có thể làm kiếp trâu ngựa trong trại mồ côi,hoặc làm con nuôi vị giám đốc ngân hàng tâm thần, Lachlan Busby,và bà vợLoretta dở hơi của ông ta. Vì vậy chúng đã phải vượt biển cả bằng thuyền buồmCông nương Louisiana của gia đình. Chẳng biết sẽ đi về đâu, nhưng dù tới đâucũng sẽ tốt hơn những gì chúng bỏ lại phía sau.

Cả hai chị em đềukhông hình dung được những gì phía trước, Grace vừa nghĩ vừa đẩy cánh cửa vàoca-bin của mình. Em cô đã được con tàu này cứu vớt. Còn cô đã được đưa lên tàucủa hải-tặc-ma-cà-rồng – những sinh vật mà cô chỉ được biết đến qua bài ca đibiển lạ lùng cha vẫn hát cho hai chị em nghe.

“Ta sẽ kể cho cácngười nghe chuyện hải-tặc-ma-cà-rồng,

Một câu chuyệnxưa như sự thật.

Phải, ta sẽ hátcho các người nghe bài ca về một con tàu cổ,

Và thuỷ thủ đoànvô cùng đáng sợ.

Phải, ta sẽ hátcho các người nghe bài ca về con tàu cổ,

Vượt đại dươngxanh…

Ám ảnh đại dươngxanh…”

Dù quá nhiều lầnnghe bài ca đó, hai chị em chẳng bao giờ nghĩ con tàu đó là có thật, nhưng thậtsự có một con tàu như thế! Chính cô đã ở trên tàu, đã mặt đối mặt - chính xáchơn là đối mặt với mặt nạ - với viên thuyền trưởng kỳ lạ.

“Người ta bảo,thuyền trưởng luôn đeo mạng

Để làm mọi ngườibớt sợ

Khi thấy màu datái xanh chết chóc

Và đôi mắt vô hồncủa ông ta

Và những cái răngsắc như đêm tối.

Ồ… người ta bảothuyền trưởng luôn đeo mạng

Và đôi mắt ôngchẳng nhìn ánh sáng bao giờ.”

Thuyền trưởngkhông đeo mạng, mà là một mặt nạ. Đó chỉ là một trong những điều trái ngượcgiữa hiện thực về con tàu hải-tặc-ma-cà-rồng với ca từ của bài hát. Con tàuđúng là bí ẩn như những gì cô mong đợi, nhưng không hoàn toàn khủng khiếp nhưmọi người đã tưởng. Hoặc ít ra là đối với riêng cô.

Ngày nào cũng cómột vài cướp biển hỏi cô: “Đó chẳng phải là nơi kinh khủng sao?” Hay “Cô đãchịu đựng điều gì ghê sợ nhất?”. Hoặc “trông những con quỉ đó như thế nào?”

Trước những câuhỏi đó, Grace thấy cách hay nhất là nói: “Xin đừng bắt tôi nói về những chuyệnđó nữa”. Cái chước thông thường đó quả là hiệu nghiệm. Mọi người bảo nhau: tộinghiệp Grace, tất nhiên là cô ta không muốn gợi lại những kỷ niệm của nơi hãihùng đó nữa.

Thà nói thế còndễ hơn cô ráng thuyết phục họ là cô đã được đối xử đàng hoàng trên con tàu đó.Thâm tâm Grace thấy vị thuyền trưởng đeo mặt nạ là một con người rộng lượngnhân từ. Dù, tất nhiên, ma-cà-rồng uống máu, nhưng chỉ trong chừng mực mỗi tuầnmột lần dự tiệc. Và máu được cung cấp bởi những người hiến máu, họ được đối xửđàng hoàng để xứng đáng với món quà của họ. Cô đã kể với Connor chuyện này,nhưng thậm chí em cô cũng không thể nào hiểu nổi vì sao cô có thể chấp nhận tấtcả chuyện này. Chỉ nghĩ đến vụ lấy máu của người khác – hay “chia sẻ” theo cáchgọi của hải-tặc-ma-cà-rồng – nó cũng đã cảm thấy khiếp đảm rồi. Grace mỉm cười.Dù Connor tỏ ra cứng rắn trước bạn bè cướp biển, nhưng mới chỉ nghĩ đến mái đãđủ làm nó buồn nôn. Cô nghĩ, mình lên tàu hải-tặc-ma-cà-rồng, nó lên tàu cướpbiển lại là điều hay. May mà không phải trong tình huống ngược lại.

Chuyện cô làmquen được với những người bạn tốt trên tàu hải-tặc-ma-cà-rồng nghe có vẻ lạlùng. Nhưng bộ áo cô đang mặc là của Darcy Flotsam cho. Đó là hình chạm trênđầu tàu vào ban ngày, và như lời Darcy nói, “là người vui vẻ vào ban đêm”.

Ngồi xuống cáigiường chật hẹp, Grace vén rèm ô cửa sổ. Bên ngoài, biển xanh đến chói mắt. Màuxanh chói chang làm cô lại nghĩ tới Lorcan Furey, một hải-tặc-ma-cà-rồng “trẻ”,đã cứu cô khỏi bị chết chìm. Anh ta đã bảo vệ cô trên tàu, và khi cướp biển đếntìm cô, chính anh ta đã bảo vệ cô lần cuối. Cô đã rời khỏi tàu hấp tấp hơn mongmuốn. Thậm chí không nói được một lời chia tay đàng hoàng với Lorcan. Cô đã mấtdấu anh ngay sau khi Connor bất ngờ xuất hiện.

Tất nhiên Lorcanphải vào trong khi trời sáng. Nhưng khi Grace tới phòng anh để nói lời từ biệt,Lorcan không có đó. Cô đã bảo Connor chờ trong khi cô đi tìm kiếm Lorcan khắptàu, nhưng không thấy anh đâu. Cả thuyền trưởng ma-cà-rồng cũng không biếtLorcan đang ở đâu. Không thể để Connor chờ lâu hơn nữa, cô đành nói lời chiatay với thuyền trưởng, rồi trở lại phòng mình lần cuối. Cô đem theo một thùngtư trang nhỏ - gồm cả mấy bộ váy áo Darcy cho và mấy cuốn sổ tay – rồi lênboong tàu.

Khi mở hành lýtrong phòng mình trên tàu Diablo, cô thấy một hộp gỗ nhỏ. Cô nhớ mình đâu cógói cái hộp này theo. Trong hộp có một gói vải. Cô mở gói, một tấm thiệp rơira. Nét chữ nguệch ngoạc quen thuộc còn loằng ngoằng hơn cả bình thường:

Grace thân mến,

Một chút quà đểnhớđến tôi.

Chúc lộ trình antoàn!

Người bạn chânthành của cô,

Lorcan Furey.

Tim Grace đập rộnràng. Chỉ nhìn thấy chữ ký của Lorcan cũng đủ làm cô xúc động. Nhưng một vậtgói trong mảnh vải còn làm cô xúc động hơn. Đó là cái nhẫn Claddagh của Lorcan.Cô nhớ lần đầu nhìn thấy nhẫn này là sau khi với cô lên, Lorcan đã vén lọn tóc ướttrên mặt cô.

Giờ đây cô nhìnxuống chiếc nhẫn - vào cái biểu tượng kỳ lạ hai bàn tay nâng một sọ người, trênđỉnh sọ là một mũ miệng nhỏ xíu. Mấy ngón tay cầm nhẫn, cô tự nhủ: một món quàquá lớn. Vì đây gần như là một phần thân thể của Lorcan. Nhưng có lẽ đây mới làmấu chốt của vấn đề. Ý nghĩ đó làm cô rùng mình. Lorcan muốn mình là một phầnthuộc về anh ta. Grace quyết định sẽ trả nhẫn lại cho Lorcan. Đồng thời cô cảmthấy nó sẽ là lá bùa hộ mệnh – một vật nhắc nhở cô nhớ tới thời gian ở trên tàuhải-tặc-ma-cà-rồng và là một điềm báo trước sẽ có ngày cô trở lại.

Grace tháo sợidây chuyền Connor đã cho, lùa nhẫn vào dây. Bây giờ, cái nhẫn và mề đay khunghình của Connor kề bên nhau. Hai vật quí giá nhất của cô.

Mấy ngón tayGrace chạm nhẹ vào chiếc nhẫn. Đôi khi, chạm tay vào nhẫn, cô nhắm mắt, hìnhảnh con tàu hải-tặc-ma-cà-rồng hiển hiện y như thật. Phải chi đó là sự thật!

Cô tự hỏi, họ -thuyền trưởng, Darcy và Lorcan – hiện nay như thế nào? Bây giờ họ đang ở đâu?Một lần nữa, cô lại ước sao có thời gian lâu hơn để nói lời chia tay với họ.Chẳng thể tranh cãi với Connor khi nó cương quyết bảo cô phải lên tàu Diablosống cùng nó. Cô không có cách nào thuyết phục nó ở lại trên tàu củahải-tặc-ma-cà-rồng. Chọn sống giữa một thuỷ thủ đoàn ma-cà-rồng! Điên quá, đúngkhông? Cô nhớ một lần cha đã nói: “Grace, đôi khi điên rồ lại là khôn ngoan”.Cô có cảm giác là cha sẽ thông cảm cho mình.

Buông tay khỏicái nhẫn của Lorcan, Grace nghĩ, nếu thật sự được chọn lựa, thì cô sẽ ở lại vớihọ rồi. Chỉ một kẻ trong thuỷ thủ đoàn đã làm cô sợ. Mỗi lần nghĩ đến hình ảnhtrung uý Sidorio, cô lại rùng mình. Hai hố mắt hắn toé lửa. Những cái răng vàngsắc như dao găm.

Sidorio – kẻ đãgiết chết người hiến máu cho mình và giam giữ Grace trong phòng cho đến khi côđược thuyền trưởng giải cứu.

Sidorio – kẻ chocô biết hắn bị Julius Caesar giết chết trước khi hắn đổi máu.

Sidorio – kẻ đãbị trục xuất ra khỏi tàu, sống lưu vong.

Nhìn ra đại dươngtrong mờ, Grace nghĩ: Hắn là kẻ duy nhất thật sự nguy hiểm trên con tàu đó.Nhưng hắn đã ra đi. Nguy hiểm đã qua rồi. Bây giờ, nếu tìm được cách trở lạiđó, chắc chắn cô sẽ được an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.