Tim đập rộn ràng, Grace đứng bên ô cử sổ, vuốt ve tấm rèm. Lorcan ngồi trên một cái ghế, bên kia phòng. Đã có một thoả hiệp đàng hoàng. Anh ta thề sẽ không tấn công cô, nhưng lấy gì bảo đảm, khi cô biết những gì bây giờ cô đã biết. Khi nào còn cầm tấm rèm, cô còn có thể giữ được chút an toàn mong manh. Nếu Lorcan định lao tới, cô sẽ để cho ánh sáng tràn vào, đẩy lùi anh lại.
Thật kỳ lạ khi phải nghĩ về anh ta như thế. Trông anh không thể nào là một quái vật. Anh là bạn đồng minh của cô, là người cứu mạng cô. Có lẽ nào anh có ý định làm hại cô? Có lẽ nào anh thật sự là một... một... Thậm chí cô không thể nhắc đến mấy từ đó lúc này. Cô chỉ hỏi:
- Anh bao nhiêu tuổi?
- 17. Nhưng tôi tưởng cô đã biết rồi.
- Tôi muốn hỏi, anh sinh năm nào?
- À.
Anh mỉm cười, gật gù nhưng không trả lời.
- Năm nào, Lorcan? Tôi cần biết.
- 1803.
- Vậy là, thật ra, anh đã... anh đã...709 tuổi rồi!
- Không thể tính như thế được, Grace. Khó giải thích lắm. Tôi 17. Đó là khi tôi đổi máu. Và tôi sẽ mãi mã ở tuổi 17.
- Nhưng anh đã ngao du trên trái đất này, những đại dương này hơn 7 thết kỷ rồi?
Lorcan lặng lẽ nói:
- Về phần này, thời gian chuyển động rất khác, tuy nhiên nói thật, tôi đã mất quá nhiều cảm giác trước đây như thế nào.
- Anh quên đời sống của mình?
Anh lắc đầu.
- Còn hơn thế. Tôi nhớ những sự kiện trong đời mình khá rõ. Nhớ thời gian sống tại Dublin và tất cả những gì đã xảy ra. Tôi nhớ đời sống đó đã kết thúc như thế nào. Nhưng chỉ như một câu chuyện được nghe kể đi kể lại nhiều lần. Tôi biết từng chi tiết cuối cùng, nhưng không nhớ cảm giác khi sống ra sao.
Grace nhìn gã con trai đang ngồi trước mặt. Theo tiêu chuẩn tính toán, chỉ hơn cô 4 tuổi, vậy mà như 2 thế giới cách biệt. Không thể nào tin nổi.
Lorcan giải thích thêm:
- Khi đổi máu, người ta sẽ mất nhịp sống cũ. Có thể đi và nói như trước, có thể lèo lái một con tàu ngon lành, như thế này, nhưng tôi không thể cảm nhận sự việc như cô cảm nhận. Grcae, thật khó diễn tả là tôi phải làm gì để có được một khoảnh khắc cảm nhận những gì cô cảm nhận.
Thậm chí là được đau đớn như cô còn hơn mụ mẫm, vô cảm giác thế này.
Grace nhăn mặt. Anh ta biết gì về nỗi đau của cô? Nếu anh ta muốn thay đổi vị trí, cô sẵn sàng cân nhắc chuyện đó.
Sự tức giận tan biến khi cô chợt thấy vẻ lạ lùng lướt qua mặt Lorcan. Trong thoáng chốc, anh ta không còn là Lorcan cô từng biết. Đôi mắt trống rỗng như mắt một pho tượng, cánh mũi phồng lên, miệng há hốc để cô nhìn thấy cái răng nhọn khác thường. Grace rùng mình. Trông anh ta rất giống gã kia: Sidorio! Rồi cô chợt nhớ: còn những kẻ khác giống anh ta trên tàu. Nhiều kẻ khác nữa.
Lorcan nhẹ lắc đầu, mặt anh ta giãn ra, trở lại bình thường. Anh ngước nhìn cô với đôi mắt quen thuộc, như không có gì xảy ra. Cô không dám hỏi: anh ta đã đi đâu trong khoảnh khắc kỳ lạ đó?
Lorcan nói:
- Đáng lẽ tôi không nên nói với cô những chuyện này.
- Liệu anh có bị phạt không? Thuyền trưởng sẽ làm gì?
- Thuyền trưởng là người đàng hoàng. Tôi ở trên tàu này chưa lâu và tôi chưa biết rõ về ông. Thuyền trưởng không là người để người khác có thể tìm hiểu được nhiều về ông. Nhưng ông đối xử với tất cả chúng tôi một cách công bằng. Ông có một tầm nhìn đặc biệt nhạy bén. Từ khi đổi máu, tôi đã sống tại nhiều nơi thật khủng khiếp, những nơi hắc ám tới nỗi tôi mong cô sẽ không bao giờ nhìn thấy. Nhưng bây giờ tôi đã được an toàn. Con tàu này là bến đỗ của tôi.
Không kịp cân nhắc, Grace buột miệng hỏi:
- Tôi có được an toàn không?
- Đối với tôi? Có, Grace, cô an toàn. Tôi đã thề và sẽ thề lại là tôi không bao giờ làm hại cô.
Cô muốn tin. Cô nghĩ mình có thể tin anh ta. Tuy nhiên, tay cô vẫn nắm chặt tấm rèm.
- Nhưng tôi có được an toàn từ... những kẻ khác không?
Không nhìn lên, Lorcan lấy từ trong túi ra một sợi dây với chiếc chìa khoá vàng. Anh đong đưa trước mặt cô như thôi miên:
- Cô nghĩ vì sao cô bị khoá kín trong một cái phònh kế bên phòng thuyền trưởng?
Cô không có câu trả lời. Nhìn cái chìa khoá đong đưa, cô tự hỏi chuyện gì xảy ra, nếu cô giật chìa khoá, chạy ra ngoài. Chỉ cần vén rèm lên, anh ta sẽ buông rơi chìa khoá, và cô sẽ có đủ thời gian...
Lorcan nói tiếp:
- Có thể khoá cửa không là để giữ cô trong này, mà là để giữ những kẻ khác ở ngoài kia.
Câu nói của anh ta làm cô lạnh toát người. Có lý. Ngoài kia, bọn họ còn bao nhiêu nữa?
Bỏ lại chìa khoá vào túi, Lorcan nói:
- Sự việc không luôn như người ta thấy đâu, Grace. Nhưng tôi ngờ rằng cô đã biết chuyện đó rồi. Thuyền trưởngra lệnh cho tôi bảo vệ cô. Đó là lý do cô ở trong phòng này, lý do cô chưa thể ra ngoài.
- Nhưng thuyền trưởng muốn gì ở tôi? Tôi không hiểu?
- Grace, tôi cũng không biết. Tôi chỉ làm theo lệnh.
Mới khoảnh khắc trước, cô yên tâm vì được an toàn. Bây giờ cô cảm thấy áp lực nguy hiểm hơn bao giờ hết. Lorcan có thể nói một số thông tin, nhưng anh ta không có thực quyền. Số phận cô nằm trong tay thuyền trưởng. Grace tuyên bố:
- Tôi muốn gặp ông ta.
- Gặp ai?
- Thuyền trưởng. Anh đưa tôi tới chứ?
Lorcan cười lớn:
- Tôi đã chẳng nó rõ rồi sao? Grace, không ai, không một ai, được phép triệu tập thuyền trưởng. Ông sẽ tới gặp cô khi ông thấy thuận tiện và sẳn sàng.
- Không. Tôi chờ đủ lâu rồi. Tôi muốn gặp ông ta. Hoặc là mời ông tới đây, hoặc đưa tôi tới gặp. Ngay bây giờ.
Hơi thở dồn dập, cô phải tìm ngay một giải pháp cho việc này.
Lorcan nói:
- Dù muốn, tôi cũng không thể. Không thể trong lúc trời sáng này. Tất cả đều ngủ trong ngày. Khi chuông báo rạng đông, mọi người đều rời boong, vào nơi trú ngụ. Kể cả thuyền trưởng.
Grace cảnh giác:
- Nhưng không có tiếng chuông. Chính anh đã nói thế mà.
- Điều đó không quan trọng. Tôi không hiểu sao Darcy đã không báo chuông,nhưng điều đó không thay đổi gì. Không ai, ngoài thuyền trưởng, có thể đi dưới ánh mặt trời.
Grace suy nghĩ rồi nói:
- Đúng. Anh khong thể ra ngoài, nhưng tôi có thể. Nếu anh đưa chìa khoá cho tôi. Tôi có thể tự đi tìm thuyền trưởng. Anh đã nói, phòng của ông ngay kế bên phòng này.
Lorcan lắc đầu.
- Grace, tôi rất tiếc không thể trao chìa khoá cho cô.
Cô nhíu mày nhìn Lorcan, anh ta bướng bỉnh nhìn lại. Cô nói:
- Tưởng anh là bạn tôi.
- Grace, đừng trách tôi. Vì cô, tôi đã làm những gì có thể. Vì cô, tôi đã bơi vào băng giá, đã nài nỉ thuyền trưởng, đã liều lĩnh không lo cho an toàn và tai tiếng mình khi ở đây với cô. Nhưng bây giờ, tôi phải tuân lệnh.
Phẫn nộ, Grace khoanh tay trước ngực, cắn môi đến ứa máu. Mọi chuyện sau đó diễn ra thật mơ hồ. Thình lình, Lorcan đứng trước mặt, mắt nhìn chăm chắm xuống mắt cô, khẩn khoản hơn bao giờ hết. Bàn tay anh vươn tới cô. Grace nhận ra là mình đã buông tay khỏi tấm rèm. Lúc này, không còn cách nào tránh được cái nắm tay của anh. Lorcan lật ngửa bàn tay cô. Rồi cô cảm thấy chất thép lạnh khi anh ép chìa khoá lên làn da cô, và nói:
- Đi đi. Đi ngay đi, trước khi... trước khi tôi đổi ý.
Che mắt, anh quay qua hướng khác. 2 bàn tay anh run lẩy bẩy.
Grace cảm thấy sức nặng của chìa khoá và sợi dây trên tay cô. Cô nhỉn ra phía cửa