Tiếng mở cửa phòng làm Grace choàng mở mắt. "Mình đã ngủ được bao lâu rồi?" cô thầm hỏi, khi Lorcan Furey bước vào và đóng cửa lại. Grace cảm thấy không vui khi anh ta bất ngờ vào phòng như vậy.
Như hiểu ý cô, Lorcan nói:
- Xin lỗi, tôi gõ cửa nhưng nho nhỏ thôi, vì không muốn gây chú ý.
Bực tức nhất thời chuyển thành bối rối, vì anh ta bắt gặp cô trong tình trạng ngái ngủ với chiếc áo ngủ mong manh. Kéo chăn lên người, Grace chêm thêm gối ra sau, ngồi dậy.
Lorcan hỏi:
- Món súp ngon miệng chứ?
Grace liếc nhìn cái bát trống không. Quá đói và súp quá ngon, cô đã thực sự liếm sạch bát. Một điều trước đây Grace chưa từng làm.
- Ngon lắm. Nhưng sao anh đem vào đây mà tôi không biết?
Lorcan hớn hở đáp:
- Có nhiều cách và nhiều phương tiện... nhiều cách và nhiều phương tiện. Tôi nghĩ sau khi chìm dưới nước lạnh, xương cốt cô cần được sưởi ấm.
Đôi mắt xanh long lanh nhìn cô. Hình như anh ta có vẻ thoải mái hơn, những nếp nhăn lo lắng trên trán và quanh mắt không còn nữa. Lúc này trông anh ta cũng bớt xanh xao. Hay là vì ánh nến? Không, nhìn anh ta đang đi quanh phòng, cô nghĩ rõ ràng nhìn anh ta có vẻ sinh động hơn trước. Chắc là nhờ bữa tiệc. Cô hỏi:
- Mấy giờ rồi? Tôi không còn nhận ra thời gian và chẳng biết đồng hồ của tôi đâu rồi.
- Nửa đêm. Giờ khắc tối tăm nhất.
Khi nói, đôi khi giọng Lorcan trầm bổng như ngâm một bài thơ cổ.
- Anh đã phải chịu đựng một ngày dài. Anh mệt không?
- Không hề. Tôi đã ngủ gần suốt ngày, và sẽ ngủ tiếp khi mặt trời lên.
A, cô hiểu. Anh ta làm ca đêm. Đúng, điều đó giải thích những gì cô đã nghe lén khi anh ta nói: không ra ngoài trước khi đêm xuống. Tất nhiên phải có một nhóm trực đêm. Tuy nhiên họ quá lặng lẽ, Grace nghĩ, đến nỗi mình không nghe một tiếng di động ngoài boong. Nhưng cô đoán, phần lớn công việc trên boong đã được hoàn tất vào ban ngày.
- Cái gì thế này?
Lorcan hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Anh ta đang đứng quay lưng lại cô, bên bàn viết.
Grace hỏi:
- Cái gì?
Khi anh ta quay lại, cô thấy anh ta đang cầm một cuốn sổ. Vừa bước về phía cô, anh ta vừa vỗ vỗ lên đốm máu trên bìa sổ.
- Cô làm hả?
Grace bối rối:
- Ừ, tôi cắt phải tay.
- Ôi trời! Để tôi coi.
- Ồ, không sao đâu. Tôi cầm cây bút, bị trượt, ngòi bút đâm trúng ngón cái thôi mà.
Vừa ngồi xuống giường, Lorcan vừa nói:
- Đưa tôi xem.
Cảm thấy bị dồn, Grace đành rút tay từ trong chăn, đưa lên. Cầm cổ tay cô. Anh nhẹ nhàng lật bàn tay lên, và thấy một vết cắt nhỏ trên ngón cái. Sự đụng chạm làm Grace vừa cảm thấy được an ủi vừa bối rối. Tay anh ta lạnh đến bất ngờ. Có lẽ vì vậy cô bỗng nổi da gà.
Giọng Lorcan trìu mến hơn:
- Nhiều máu không?
Grace rụt tay về:
- Không. Chỉ một tí thôi. Xin lỗi đã làm bẩn cuốn sổ. Tôi đã cố lau mà không được.
Lorcan lắt đầu:
- Đừng lo, Grace. Đừng lo chuyện đó.
Ngồi đó trong chiếc váy ngủ, cô vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng. Cô hỏi:
- Anh thấy quần áo cũ của tôi không? Tôi không tìm thấy.
- Hả, à, chúng đây.
Đứng bật dậy, anh ta cầm chồng quần áo trên mặt ghế trước bàn viết. Sạch sẽ và được gấp gọn gàng. Cô tin chắc là lúc trước chúng không có ở đó. Hay có thể là cô đã quá bối rối nên không thấy.
- Hả, nhìn này, đồng hồ của cô cũng ở đây.
Đặt chồng quần áo lên chiếc chăn lông vịt, Lorcan đung đưa cái đồng hồ trước mặt cô, như thể sắp thôi miên cô.
Đôi mắt xanh biếc long lanh như mặt trời trong nước, anh thả đồng hồ vào lòng bàn tay cô. Đón lấy chúng, cô nhìn mặt đồng hồ. Bảy giờ rưỡi. Không đúng. Chẳng phải Lorcan đã nói bây giờ là nửa đêm sao?
Grace đặt đồng hồ sát tai. Không nghe tiếng tích tắc.
- Nó chết rồi.
- Chắc nước biển làm hư máy rồi.
Grace bật dậy, rồi chợt nhớ đây là đồng hồ của thợ lặn, được thiết kế để đeo khi lặn sâu dưới nước. Kỳ lạ thật.
Lorcan bỗng kêu lên:
- A, đúng rồi. Có người nói phúc cho kẻ nào thoát khỏi tiếng tích tắc của đồng hồ.
Cha cô cũng thường nói một câu tương tự. Ông không bao giờ đeo đồng hồ, chỉ thích xem giờ bằng trăng và mặt trời hơn. Thuỷ triều, ánh sáng và con nước là đồng hồ của ông. Có lẽ đó cũng là cách áp dụng trên tàu này - thuỷ thủ đoàn thay ca từ ngày qua đêm, từ bóng tối đến ánh sáng.
Lorcan mỉm cười với cô rồi nhìn quanh phòng. Thấy mảnh giấy ghim trên rèm cửa, anh ta nhướng mày, nói:
- Xin lỗi vì màn kịch này. Không ai khác biết cô đang ở đây thì tốt hơn. Chưa phải lúc.
- Vì sao?
Khi Lorcan cân nhắc câu trả lời, hình như thái độ anh ta lại thay đổi. Cô thấy cái nhíu mày quen thuộc:
- Grace, đây là lệnh của thuyền trưởng. Ông cảm thấy cách này an toàn cho cô hơn.
- An toàn hơn? Tôi đang gặp nguy hiểm sao?
- Nguy hiểm? Không, không. Tất nhiên là không.
- Lorcan, anh nói khó hiểu quá. Nếu an toàn hơn nghĩa là phài che giấu tôi, vậy có nghĩa là tôi đang có điều gì nguy hiểm chứ?
Lorcan nhăn mặt nhưng không nói gì.
- Nếu tôi bị nguy hiểm, anh sẽ cho tôi biết, đúng không?
- Đúng thế, Grace.
Lorcan tỏ ra lo lắng. Giờ đây, thái độ vui vẻ của anh ta dường như hoàn toàn biến mất.
- Có gì không ổn, Lorcan?
Anh ta khép mắt một chút. Grace thấy hàng mi đen mới dài làm sao. Trong ánh nến, chúng đổ bóng lên mặt anh ta.
Mở mắt, Lorcan nói:
- Đây không phải là một con tàu bình thường. Cách sống của chúng tôi lạ lùng lắm. Tôi không chắc là cô sẽ thích nơi này.
Trời đất, anh ta muốn nói gì thế? Cô lắp bắp hỏi:
- Vì sao? Sao tôi lại không thích nơi này?
Anh ta lắc đầu, nhu cố ngăn những tư tưởng u ám đang cố thoát khỏi vòng kiềm toả.
- Ước gì tôi có thể cho cô biết nhiều hơn, nhưng thuyền trưởng đã yêu cầu tôi không được nói.
- Vì sao?
- Ông không muốn làm cô sợ. Ôi, tôi đang làm rối chuyện này lên rồi...
- Đúng. Anh bắt đầu làm tôi sợ rồi đó.
- Tôi không cố ý.Thật mà Grace, tôi không cố ý đâu.
- Vậy thì đừng nói như đánh đố nữa!
Grace cáu tiết nói, rồi cô nhận ra mình đã đi quá đà.
- Đánh đố? Tôi hiểu vì sao cô nghĩ thế, nhưng đây tha65t sự không là một câu đố đâu.
Grace thở dài. Mỗi câu trả lời của anh ta lại như mở ra thêm nhiều câu hỏi khác.
- Cô muốn biết tin về cậu em?
Cô bất ngờ vì thái độ thẳng thắn của anh. Từ khi lên tàu này, cô vẫn muốn hỏi về Connor nhưng ráng chờ khi thích hợp. Cô nhận ra: lấy ược lòng tin của Lorcan là điều quan trọng sống còn.
Cố giữ giọng bình thường, không để lộ ra là cô tha thiết được biết đến ngần nào, Grace hỏi:
- Anh có tin tức của Connor?
- Thuyền trưởng nói, em cô còn sống và khoẻ mạnh.
- Ông ấy nói thế? Sao ông ấy biết? Connor đang ở trên tàu này?
- Tôi không thể cho cô biết gì hơn nữa.
- Nói đi, Lorcan. Anh bảo tôi kiên nhẫn. Tôi đã kiên nhẫn. Anh đã nói những câu khó hiểu về con tàu này và lý do tôi bị giam hãm tại đây như một con thú, tôi không ép anh giải thích. Nhưng khi đã nhắc đến vụ em tôi, tôi phải được biết tất cả. Đây là chuyện rất quan trọng.
Nhìn sâu vào đôi mắt anh ta, cô cảm thấy một sự thân thuộc đến chóng mặt, như đang ngã nhào vào màu xanh thăm thẳm.
- Tôi chỉ có thể nói, cô hãy đặt niềm tin vào thuyền trưởng. Nếu ông nói, em cô an toàn, cô phải tin như thế.
- Nhưng làm sao? Làm sao tôi có thể tin? Bằng cách nào ông ta biết được điều đó chứ?
- Thuyền trưởng biết rất nhiều điều, nhiều hơn những gì tôi có thể lưu giữ trong đầu, cho dù tôi sống cả ngàn năm.
Grace không hiểu, nhưng cô biết anh ta đã trả lời quá nhiều... cho đến lúc này. Cô phải chờ. Chờ lấy được lòng tin của anh ta hơn nữa. Lúc đó anh ta sẽ cho cô biết nhiều hơn. Cô đã thấy, Lorcan có thói quen lỡ lời hơn chủ tâm của anh ta một chút. Bây giờ, cô cần khám phá thêm về thuyền trưởng. Không thể tin tưởng vào tiếng thì thầm vô hình, mà vào thời điểm này, đó lại là tất cả những gì cô biết về thuyền trưởng.
Thình lình bên ngoài có tiếng nói:
- Trở lại đây!
- Không, ông có đủ rồi...
- Đủ? Ta sẽ cho mi biết khi nào ta đủ.
Nhíu mày, Lorcan nhảy tới bên rèm. Anh ta và Grace cùng lắng nghe, nhưng không có gì thêm. Cho đến khi...
- Không! Buông tôi ra!
- Đừng cố chống lại ta. Mi biết là không thắng nổi mà.
Vượt qua Grace, Lorcan tiến tới cửa:
- Tôi phải đi.
Mở cửa, anh ta chạy ra ngoài hành lang. Cánh cửa đóng sập lại sau anh ta. Grace chờ nghe tiếng khoá,nhưng hình như Lorcan quá vội, quên khoá cửa. Tim cô đập rộn ràng. Chuyện bên ngoài đã cho cô một cơ hội.
Cởi chiếc áo ngủ thêu, Grace mặc lại bộ đồ của cô. Đang buộc dây giày, cô lại nghe tiếng nói ngoài cửa sổ. Tiếng của Lorcan:
- Buông hắn ra, Sidorio, hắn yếu rồi.
- Nhưng cái đói của ta lại mạnh.
- Đêm nay ông đã ăn rồi. Ông đã có phần của mình.
- Nhưng không đủ!
- Ông biết là thuyền trưởng bảo chúng ta...
- Có lẽ ta đã quá mệt mỏi với những gì thuyền trưởng bảo. Có lẽ ta đã sẵn sàng làm theo ý mình.
Dù không biết chính xác họ nói gì, nhưng những gì nghe được cũng đủ cho Grace vô cùng lo lắng. Lần này cô sẽ không chỉ nghe. Cô quay lại, thổi tắt nê. Khi ngọn nên cuối cùng phụt tắt, chung quanh cô tối đen như mực. Mất ột lúc cô mới định hướng được và mắt mới quen trong bóng tối. Rồi bước lại rèm, cô từ từ vén lên.
Áp sát mặt vào khung kính, Grace nhìn ra ngoài. Lưng Lorcan đang quay lại phía cô. Hình như anh ta đang đánh nhau với ai đó - rất có thể là người được gọi là Sidorio.
Tiếng Lorcan kêu lên:
- Về phòng ông đi.
Lúc đó, một nhân vật thứ 3 phóng qua ô cửa. Một ông già. Mặt tái xanh, méo mó vì sợ hãi. Hai mắt trống rỗng.
Lorcan vật lộn với Sidorio, anh bị kéo ngược lại. Thình lình, Grace nhìn thấy mặt Sidorio. Hắn đang nhìn thẳng vào cô. Một hình ảnh khủng khiếp cô chưa hề thấy bao giờ. Khuôn mặt dị dạng ghê gớm - 2 mắt như 2 hố lửa, miệng đầy máu. Trông hắn giống một con chó dại hơn là một con người. Và... hắn không chỉ nhìn cô, mà nhìn thấu tận tâm can cô.
Lorcan chợt quay lại, thấy cô đang nhìn qua khung kính. Nỗi sửng sốt bàng hoàng trong 2 mắt anh ta đã nói lên điều đó.
Với ánh nhìn đó, tấm rèm rời khỏi tay cô. Cảm giác như cô không buông nó ra, mà như nó bị giật khỏi tay cô. Dù sao, tấm rèm đã lại che kính ô cửa. Cô cố vén lên, nhưng tấm rèm bỗng nặng nề như thép. Chắc cô đang bị yếu dần, hoặc một phép thuật đan tối đang có tác dụng.
Rồi, lần lượt từng ngọn nến nhấp nháy sáng lại. Bằng cách nào chuyện này có thể xảy ra? Grcae đứng đờ người khi căn phòng tràn ngập ánh sáng. Cô chạy vội tới cửa, nhưng mấy ngón tay vừa chạm vào quả nắm, cô nghe tiếng khoá cửa lách cách. Cô vặn mạnh, nhưng đã quá muộn. Ai làm chuyện này? Chắc chắn không là Lorcan. Anh ta không thể di chuyển nhanh đến thế.
Trở lại giường, mắt cô bắt gặp một cái tách và một cái muỗng trên bàn. Một làn hơi nóng uốn lượn trong không khí - như để nhấn mạnh sự thật: cái tách vừa được chuyển đến cô, thình lình và bí ẩn như bát súp.
Sợ hãi lẫn kinh ngạc, cô tiến lại gần, ngây ngất hít mùi hương nồng nàn của sô-cô-la nóng pha với cam và hạt nhục đậu khấu. Mùi hương khơi dậy cơn đói cồn cào sâu thẳm trong cô - cái đói mà chỉ mới đây thôi cô không hề nhận thấy.
Càng thấy nhiều, càng ở lâu trên tàu, cô càng không hiểu gì hết.
Một giọng nói trầm trầm điềm tĩnh cất lên. Một lời thì thầm trong đầu cô:
- Uống sô-cô-la nóng đi. Uống đi.
Trước đây cô đã nghe giọng nói này. Đó là giọng thuyền trưởng