Vịnh Trăng Lưỡi Liểm là một thị trấn nghèo, nhưng nếu có thể kinh doanh những lời thì than đồn thổi, nơi này sẽ trờ thành trung tâm thương mại thế giới. Hôm đó, trong chợ bến cảng, những lời thì thầm chỉ tập trung vào một đề tài: Đè nghị của Lachlan Busby với hai đứa trẻ sinh đôi và cách Grace và Connor đã từ chối, để lão phải ra về với hai bàn tay trắng như thế nào.
Điều đó càng chứng tỏ, mọi người đều cho rằng cặp sinh đôi tách biệt và kiêu hãnh khủng khiếp là đúng sự thật. KHông ai trong vịnh có thể trao cho cặp sonh sinh một cơ hội tốt hơn nhà Busby.
Không ai có chút tình cảm nào với hai đừa trẻ kì quặc,luôn sống tách biệt với chung quanh, bây giớ chúng hình như hoàn toan khép kín trong đài hải đăng, một nơi sắp không còn là mái nhà của chúng nữa.
Ngoài vợ chồng Busby chỉ còn một người vẫn còn quan tâm tới ý nghĩ dành cho hai đứa một chỗ ăn ở. Ngay lúc này bà ta đang lật ngược tấm trải giường dơ bẩn, dọn chỗ ngủ cho Grace và Connor, gom đồ trong cái tủ chén ọp ẹp để chúng co chỗ chừa quần áo. Vừa nhỏ them một giọt dầu vào cái bản lề tủ cót két, Polly Pagett vừa tủm tìm cười thầm: Chỉ trong vòng hai mươi bốn tiếng nữa , cặp sinh đôi sẽ bước qua cánh cổng cao màu xanh lá, vào địa phận của mình. Chúng đâu còn chọn lựa nào khác nữa.
Trên phòng hải đăng, Grace và Connor nhìn xuống đám người như bầy kiến bên dưới. Grace nói:
-Sắp hết thời gian rồi.
Conor không hé môi.
-Chúng ta phải làm sao? Đem mai ngân hang sẽ tịch biên tài sản siết nợ của cha. Họ sẽ lấy lại hải đăng.
Connor không biết rõ " tịch biên" là gì, nhưng nó hiểu ý chính của vấn đề, khoảng hai mươi bốn tiếng nữa, hai chị em sẽ phải lang thang ngoài đường, hoặc phải vào Trại Mồ Côi Vịnh Trăng Lưỡi Liềm.
Cả hai viễn cảnh đó đều ảm đạm.
Sau cùng Grace nói:
-Có lẽ chúng ta phải suy tính lại.
Connor quay lại nhìn chị:
-Thử tưởng tượng đời chúng ta sẽ ra sao, nếu sống với nhà Busby? Họ không cần con mà cần...thú cưng.
Grace rung mình gật đầu. Hai chị em luôn được tự do làm những gì mình thích, tới những nơi muốn tới, nghĩ những điều mình nghĩ. Cha hai đứa đã trai cho chúng những "món quà" đó. Đó là tài sản kế thứa giau có hiếm hoi mà hai chị em không thể nào bội phản. Đến sống trong vương quốc xa hoa và ngột ngạt của nhà Busby là phản bội lại tất cả những gì là tiêu biểu của cha, tất cả những gì ông hằng tin tưởng.
Connor hỏi, chẳng thể thấy gì hơn ngoài sự vỡ mộng:
-Sao chúng ta không thể cứ ở lại đây, canh giữ hải đăng như cha đã làm?
-Em nghe ông Busby nói rồi đó. Ông ấy đã thuê người giữ hải đăng mới.
Cảm thấy hai đứa chẳng còn được bao nhiêu quyền lựa chọn, Grace nói tiếp:
-Hơn nữa chắc chắn ông ấy sẽ bảo công việc này không thích hợp với hai đứa trẻ con.
-Trẻ con!
-Chị biết. Chị biết. Ông ta tỏ ra là rất quan tâm nhưng chúng ta chỉ còn cách là rơi vào kế hoạch của ông ta hoặc là quên đi.
Ngày hôm sau. Đang dọn điểm tâm, Grace chợt nghe tiếng phong bì dày màu trắng lọt qua thùng thư. Đặt bình café sang một bên, cô nhặt phong bì có mấy chữ nguệch ngoặc:
Cô Grace Tempest và cậu Connor Tempest
Grace mở bao thư lấy ra một tờ giấy dày. Nhìn tên dưới cuối thư, cơ nhíu mày rồi thầm đọc:
Grace và Connor yêu quý,
Hôm nay là ngày cuối cùng đánh dấu cuộc sống cũ của hai con.Nửa đêm, người canh giữ hải đăng mới sẽ được trao chìa khóa và bắt đầu mang gánh nặng chiếu đèn, canh chừng bến cảng. Như ông bố già của ta thường nói, trong bất hạnh có một cái nhân-người ta phải cắn thật mạnh để tìm thấy. Nhưng với các con, các con yêu quý của ta, không quá khó khắn để thấy được điều tốt đẹp nào đang đến cuộc đời các con. Ngày mai sẽ đánh đâu ngày ĐẦU TIÊN tron cuộc đới mới của các con. Các con sẽ thoát được trách nhiệm nặng nề mà cha các con đã gánh vác suốt những năm qua. Hãy xuống khỏi đài hải đăng. Hãy đón nhận cuộc đời mới vô tư như những đứa trẻ khác bằng tuổi các con. Có người bảo ta là một kẻ kiêu hãnh, nhưng ta không quá kiêu hãnh để đề nghị hai con có một chỗ trong gia đình ta LẦN CUỐI CÙNG. Hai con nghĩ sao ?
Các con còn chọn lựa nào khác nữa đâu Vợ chồng ta sẽ cho các con tất cả những gì hai con muốn trong đời này. Hai con chỉ cần xon là có đủ. Hãy gặp ta tại cửa hải đăng vào nửa đêm. Hãy thu dọn hành trang với một bao kỉ niệm thôi - vì chúng ta sẽ sớm có những kỉ niệm mới, những kỉ niệm tốt đẹp hơn về một GIA ĐÌNH THẬT SỰ !
Chúng ta mở rông vòng tay chờ đón hai con,
Lachlan Busby, ' Cha' của hai con!
Khiếp đảm buông rơi lá thư xuống sàn, Grace đứng lặng người, cám thấy sau cùng thì cơn thủy triêu sợ hãi đã dâng choán hết cơ thể.
Vừa đâp quả bóng rổ, vừa sải bước váo phòng, Connor hỏi:
-Chuyện gì vậy?
Thấy vẻ mặt chị nó buông rơi quả bóng. Từng tiếng bóng nảy trên sàn là từng âm vọng buồn thảm về thời khắc cuối củng, cho đến khi bóng lăn vào góc phòng rồi đừng lại.
Nó nhặt lá thư lên đọc, thấm thía từng lời hâm dọa bọc đường.Sau cùng nó xé lá thư, rải rác trên sàn như rải hoa giấy.
Grace bào em:
-Xé là đúng nhưng Con àh, chẳng thay đổi được gì đâu. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác, và bây giờ chúng ta cũng không còn thời gian nữa.
Đặt hai tay lên vai Grace, Connor nhìn thắng mắt chị mỉm cười lắc đầu, nói:
-Trái lại, Gracie. Có thể chị không còn ý kiến nào nữa. Nhưng em đã chuẩn bị tất cả rồi. Bây giờ hãy ăn bánh mì nướng quet bơ đâu phộng, rồi em sẽ cho chị biết chúng ta phải làm gì.