Một hồi chuông làm Grace thức giấc. Giống như tiếng thì thầm của thuyền trưởng, mỗi tiếng chuông như len lỏi vào từng ngõ ngách trong não cô.
Mở mắt, Grace thầy mình đang năm trên giường có bốn cột, giữa một đống gối trắng tinh, cuốn người dưới tấm chăn mềm mại nhất mà cô từng biết. Cô nằm nguyên đó một lúc, hoành toàn bất động. Tiếng chuông chuyển thành một thứ nhạc lạ lung - được ngắt nhịp bằng một âm điệu giống như tiếng trống bộ lạc.
Hai cánh tay trần, Grace nâng tấm chắn lên. Bộ quần áo ướt đã được thay bằng chiếc áo ngủ dài bằng vải bong, thêu hoa văn cầu kì. Áo này từ đâu tới? Của ai? Và, Grace ngượng ngùng tự hỏi, ai đã thay áo cho cô?
Tiếng nhạc đang lớn dần. Chống khuỷu tay, cô vươn đầu nhìn quanh phòng. Những ngọn nến trong lồng kính tỏa ánh sang chập chờn dỉu dịu lên vách gỗ và mặt sàn ván. Khi Grace đặt chân lên sàn, con tàu chao về một bên. Mất một lúc cô mới lấy lại thăng bằng.
Bước khỏi giường. cô nhân ra dầu bốn cọc giường đều chạm trổ công phu. Man trướng bên giường được thêu dày đặc. Một bên giường được mở vào một bên nhà vệ sinh nhỏ, với bồn sứ và một bình nước. Mọi thứ trong phòng đều xa hoa và có vẻ ngoại lai. Grace nghĩ, có lẽ đây là những thứ đã được thu hoạch được trong những chuyến hải hành.
Bên ngoài, có nhửng tiếng nói át tiếng nhạc dai dẳng. Hướng về phía có tiếng ồn, Grace thấy một tấm rèm, rõ là để che một ô cửa sổ. Trên rèm c có ghim một mãnh giấy. lại gần hơn cô đọc:
Grace, vì an toàn của cô, xin hãy luôn thả rèm cửa.
Bạn cô.
Lorcan Fyrey
Nét chữ hơi cổ nhưng phóng khoáng. Anh ta đã viết bằng bút mực. Mấy chữ " an toàn của cô" là có nghĩa gì nhỉ?Cả lời lẽ lẩn cái cách nó được viết vội làm cô rùng mình.
Cô chạm tay vào rèm cửa, cảm giác thoi thúc không nghe theo lời đề nghị của Lorcan. Câu nói của thuyền trưởng vang lên trong đầu. Ta không muốn những ngưởi khác biết chuyện này. Người khác là ai? Con tàu này là tàu gì?
Đúng lúc đó, cô nghe được một mẫu đối thoại ngay ben76 ngoài ô cửa.
-Đêm nay tôi đúng là một kẻ đói khát.
-Tôi cũng vậy. Chưa bao giờ tôi cần một bữa tiệc như hôm nay.
Tiệc. Thuyền trưởng cũng đã nhắc tới chuyện này. Rõ ràng là một sự kiện quan trọng đang được nóng lòng chờ đợi. Dường như thủy thủ đoàn đã đói đến tột cùng. Có lẽ họ đã không được ăn uống đầy đủ. Hoặc có thể tàu vừa mới được cung cấp thêm lương thực tươi.
Grace ép sát đầu vào rèm cửa đề nghe, nhưng họ đã tiếp tục đi. Chờ một lúc, cố chống lại thôi thúc vén rèm để nhìn ra ngoài boong tàu.Nhìn mấy ngọn nến, cô tự hỏi có nên tắt đi, để không ai thấy ánh sáng trong phòng và cô có thể liều vén rèm cửa.
Grace chưa kịp thực hiện hành động bốc đồng này, thì một giọng nói cộc cằn vang lên ngay bên ngoài cửa sổ làm cô chú ý :
-Học viên Furey.
-Trung úy Sidorio.
Cô nhận ra giọng địa phương Ai-len của Lorcan.
-Sẵn sang cho bữa tiệc chưa, Furey?
-Sẵn sang thưa trung úy.
-Hình như ban nãy ta nghe tiếng cậu ngoài boong.
-Không đâu, trung úy. Ngoài boong? Lúc nào?
-Trước chuông báo đêm.
-trước...Không thể. Không ai ngoài thuyền trưởng dám ra ngoài sang
-Ta biết. Nhưng ta thề đã nghe tiếng cậu ngoài boong.
-Chắc trung úy nằm mơ rồi.
-Ta đâu còn mơ được nữa.
Tiếng nòi của họ chìm trong tiếng nhạc nổi lớn. Grace tì sát hơn vào rèm cửa, trán cô quẹt vào mẫu giấy Lorcan viết vội, nhưng giờ cô chỉ còn nghe tiếng nhạc. Lorcan và người có vè khà nghi dường như đã rời xa.
Cô cân nhắc những lời nói vừa nghe. Cô biết chắc Lorcan đã ở ngoài boong. Rõ rang là anh ta và thuyền trưởng cố ý giữ bí mật chuyện cô có mặt trên tàu. Nhưng Chuông Báo đêm là gì? Vì sao không ai có thể ra ngoài sang trừ thuyền trưởng. Một quy luật có vẻ lạ lùng!
Đứng bên ô cửa chờ đợi, Grace hi vọng nghe ngóng thêm được gì đó. Cô cứ tưởng nghe thấy bước chân người, nhưng có lẽ chỉ là tiếng nhạc như bị ngẹt lại.Âm thanh đó kéo dài một lúc, rồi nhường chỗ cho sự im lặng. Im lặng như tờ. Có lẽ tất cả bọn họ đã vào trong dự tiệc.
Grace quay lại, trước mặt cô là một bàn viết và một cái ghế. Tiến lại gần cô thấy mặt bàn la liệt bút, mực, bút chì chuốt nhọn và một chồng sổ. Những cuốn sổ này có cái gì đó cực kì thú vi. Cô cầm một cây bút mực cổ, nhưng nó trượt khỏi tay và đầu bút đâm trúng ngón cái. Mau ứa ra. Một giọt rơi trúng một trong những cuốn sổ.
Theo bản năng, Grace đưa ngón cái lên miệng, mút cho sạch máu. Trước đây cô đã làm như thế rất nhiều lần khi bị giấy cứa hoặc gai hồng đêm trúng. Mùi máu tanh tanh nhưng không khó chịu lắm.
Buông tay khỏi miệng, Grace thấy vết cắn nhỏ đã sạch. Nhưng không cách nào làm sạch vết máu trên bìa sổ. Nhìn ngòi bút cô thấy nó đỏ máu, như được chấm vào mực đỏ. Rùng mình, Grace nhìn quanh quẫn trí.
Trên một cái tủ phủ sớn mài có nhiều ngăn kéo vẽ những nhân vật lạ lùng,có một tấm gương và một bàn chải tóc chạm bạc. Trên gương và bàn chải gắn những viên đá long lanh như kim cương. Grace cầm gương lên soi, nhưng gương đả quá cũ, vỡ nát chỉ còn khung.
Bên cạnh gương và bàn chài tóc là một bình nhang nhỏ bằng gỗ. Nhang đang cháy tỏa ra một mùi hương gây buồn ngủ, nồng mùi va ni và hoa nhài.
Nhận ra vì sao cảm giác quá mệt mỏi, cô trở lại giường chìm trong tấm nệm dễ chịu. Thình lình cô nghĩ đến Connor. CÔ đang làm gì vậy?Vơ vẫn khám phá căn phòng này? Đáng lẽ cô phải dồn tâm trí nghĩ đến em trai và cách tìm lại nó.
Có thể nó đã được tìm thấy rồi. Nhưng nếu vậy sao họ không đưa nó đến gặp cô? Cô nhớ thuyền trường đã bảo Lorcan tới phòng ông ta. CÔ tự hỏi họ đã quyết định gì tại đó? Nỗi hoảng loạn đã luồn lách trong huyết quản cô lạnh ngắt như nước đá.
Cô phải ra khỏi phòng này, phải nói chuyện với thuyền trưởng và Lorcan. Phải tìm hiểu xem Connor có ở trên tàu này và được an toàn không.
Tự trách mình đã không hành động sớm hơn, cô ra khỏi giường. Đưa tay vặn núm cửa - một quả nắm bằng đồng chạm khắc hình bản đồ thế giới. Lần thứ nhất, tay cô trượt khỏi quả nắm. Cô thử lại, quả nắm xoay chuyển nhưng cửa không mở. Lần thứ ba, cô nắm chặt tới nỗi bàn tay hằn đường nét đảo ngược của những quốc gia trên thế giới. Cửa vẫn không mở. Cửa đã khóa.
Đầy thất vọng và tức giận, cảm thấy nỗi chán nản và yếu ớt dâng tràn, cô loạng choạng bước vào phòng, tiến tới rèm cửa sổ. Nhìn lại dòng chữ cảnh giác của Lorcan.
...xin hãy luôn thả rèm cửa!
Hít mạnh một hơi, cô vén rèm, áp mặt sát ô cửa lạnh ngắt.
Trống ngực thình thịch, Grace nhìn qua lớp kính. Hồi hộp sợ có tiêng báo động, hoặc bắt gặp đôi mắt giận dữ của Lorcan hay của thuyền trưởng. Nhưng không có báo động. KHông có ai nhìn lại cô. Qua cửa kính, cô chỉ thấy boong tàu. Trống trơn. Tất nhiên. Vì họ- dù họ là ai- đã vào trong dự tiệc.
Những con người may mắn! Còn cô cũng đang đói, nhưng họ đâu có nghĩ đến chuyện đem cho cô chút đồ ăn nào. Đói khát, mệt mỏi,kiệt sức. Cha đã mất. Hình như bây giờ cô lại mất cả em.. Buồn chán đến cùng cực, Grace kéo mạnh tấm rèm lại như cũ.
Quay lại đang phân vân nghĩ phãi làm gì, Grace chợt thấy một bát súp trên bàn viết. Trước đây bát súp không ở đó, phải không nào? Vì sao cô lại có thể không nhìn thấy?
Đặt hai bàn tay quanh bát, cô vội rụt lại ngay. Bát súp nóng hổi. Nếu bát súp có mặt tại đó từ lúc sô thức dậy, hẳn bây giờ đã nguội rồi. Bằng cách nào nó ở đây? Từ đâu tới? Cô bối rối nhìn hơi nóng cuồn cuộn bốc lên. Sự bực dọc nhường chỗ cho cơn đói. Cũng như tất cả thủy thủ đoàn, đã lâu cô chưa được ăn gì, và....mùi súp quá hấp dẫn.
Đặt cạnh bát là một chiếc muỗng gói trong khăn ăn. Grace mở khăn,một mảnh giấy rơi xuống sàn. CÔ quỳ xuống nhặt. Vẫn là nét chữ nguệch ngoạc:
Ăn súp đi. Nó sẽ làm cho cô khỏe hơn.
Hãy kiên nhẫn!
Bạn cô.
Lorcan Furey.
Hãy kiên nhẫn! Grace nhăn mặt. Cô đã lên một con tàu quá lạ lùng. Một nơi mà không ai, trừ thuyền trưởng dám ra ngoài ánh sang, trước khi đêm xuống. Nơi mà vừa ước có đồ ăn, đồ ăn hiện ra ngay bên mình, Nơi không ai biết được cô có mặt tại đây. Quá nhiều điều khó hiểu.
Nhưng ít ra họ đã cho cô ít đồ ăn. Grace cầm muỗng múc súp nếm thử. Chưa món ăn nào có mùi vị như thế này. Ngon tuyệt trần đời.