Grace chỉ mở hé cửa, để ngăn ánh sáng tràn vào phòng. Cố gắng hết sức để giảm đi sự khó chịu của Lorcan, cô lách qua cửa, rồi đóng lại ngay phía sau. Ra ngoài trời, sau thời gian dài tù túng trong phòng làm cô hơi choáng váng. Nhắm mắt, cô hít sâu làn không khí trong lành, dường như càng trong lành hơn vì mùi nước biển. Thậm chí, chưa mở mắt cô đã cảm thấy hơi nóng mặt trời trên mặt - lúc đầu nhè nhẹ vuốt ve như lông chim, rồi mạnh dần lên.
Nhìn từ trái sang phải, cô thấy boong tàu sơn đỏ hoàn toàn vắng vẻ như lời Lorcan đã nói. Cô bước tới lan can, nhìn ra chân trời. Thời tiết thật tuyệt. Biển êm đềm, mặt nước trong như pha lê đang nhảy múa cùng những tia sáng mặt trời phản chiếu.
Lúc đầu, tất cả như một hình ảnh kỳ diệu dành cho cô, nhưng rồi Grace chợt tỉnh. Biển cả có thể trầm mặc uy nghi trong ánh sáng ban mai, nhưng lần cuối cùng cô thấy, biển hoàn toàn khác hẳn. Mặt nước êm đềm vỗ về kia cũng chính là làn nước tàn bạo đập nát con thuyền của 2 chị em cô, ngấu nghiến kéo cô và Connor xuống đáy sâu của nó.
Thình lình lại cảm thấy choáng váng, cô quay mặt đi, dựa vào lan can. Khi mở mắt, cô nín thở. Cô đang đứng trước căn phòng kế bên phòng cô. Tim ngừng đập, cô tự hỏi: Đây có phải phòng thuyền trưởng không? Chắc chắn rồi. Vì hai phòng này cách biệt với những phòng khác. Nhìn cánh cửa gỗ nặng nề, thấy nó hé mở. Cô đứng chết lặng. Muốn được nói chuyện với thuyền trưởng từ lâu, bây giờ cô bỗng thấy mất tự tin. Biết đây không là con tàu bình thường, vậy thì thuyền trưởng phải là người như thế nào? Ma quỷ nào nằm sau khe cửa tối om kia.
- Không vào à?
Như những lần trước, tiếng nói chỉ thì thầm, nhưng rõ từng lời, như không từ trong phòng phát ra, mà từ trong chính đầu cô. Theo bản năng, cô bước tới, vượt qua ngưỡng cửa. Mắt cô thấy toàn một màu đen. Cánh cửa tự động khép lại phía sau.
- Chào mừng Grace, vào đi.
Lại là tiếng thì thầm. lại như những lời nói từ trong đầu cô. Nhưng dù chỉ là tiếng thì thầm, giọng rất oai nghiêm. Sự tương phản giữa ánh sáng ngoài trời với bóng tối trong phòng làm mắt cô nhất thời như bị loà, nhưng bước sâu vào phòng hơn, Grace bắt đầu nhìn xuyên được tấm mạng của bóng tối.
Chưa xác định được các góc phòng, nên khó mà đoán được kích cỡ nơi này. Nhưng giữa phòng, cô thấy một bàn gỗ tròn bóng lộn, rái rác những tấm hải đồ và một bộ dụng cụ đo lường hàng hải. Giữa bàn có một ngọn đèn dầu tù mù. Có vẻ như đó là nguồn sáng duy nhất trong phòng.
Đèn chỉ rọi sáng quanh bàn, nên những gì ngoài phạm vi đó vẫn chìm trong bóng tối. Nhìn xuống vùng sáng, Grace thấy một số dụng cụ hàng hải có vẻ quen thuộc, số còn lại đều mới và lạ lẫm. Dưới những dụng cụ đó là một tấm bản đồ được minh hoạ rất chi tiết. Cô lướt mắt, tìm một vùng duyên hải quen thuộc.
Grace nghe tiếng ông ta:
- Tới đây với ta đi.
- Ông ở đâu?
- Ngoài này, tất nhiên, còn nơi nào khác nữa.
Ánh sáng trong phòng chuyển động. Hai tấm rèm dày tách ra rồi nâng lên. Grace thấy mình đối diện với một khung cừa chớp, ánh sáng ban ngày được lọc qua đó.
Rồi cánh cửa tự mở và cô thấy một bóng đen đang đứng ngoài ban công, hai tay đeo găng nắm chặt một bánh lái lớn bằng gỗ.
- Xin cô đừng sợ hãi vì diện mạo của ta.
Ngập ngừng, Grace bước ra ngoài, tiến tới bánh lái, đứng bên ông ta.
Phía trên đôi găng, hai cánh tay ông ta khuất sau những nếp gấp của một áo choàng nhiều lớp sẫm màu, làm bằng da mỏng. Grace đưa mắt lên cổ ông,nơi áo choàng xoè thành một cái cổ xếp nếp như răng cưa, được thắt bằng một sợ dây nạm ngọc đen. Rồi liếc mắt nhìn mặt ông - đúng hơn, là nơi khuôn mặt. Vì nơi đó chỉ là một mặt nạ lưới. Cô không thể thấy gì sau lớp mặt nạ, nhưng nó vừa khít với khuôn mặt, nhô ra thụt vào theo khuôn hình của mắt và miệng. Rất hợp với một mặt nạ tử thần, nhưng không cứng ngắc tàn nhẫn, vì khi cô nhìn, mặt nạ có vết nhăn trên hai khoé miệng. Grace sững sờ nhận ta thuyền trưởng đang cười với cô
Chắc cô đã mong chờ một điều gì đó giống thế này.
Grace nín thinh.
"...người ta bảo thuyền trưởng luôn che mạng
Và đôi mắt ông chẳng nhìn ánh sáng bao giờ..."
Thật kỳ lạ khi nghe mấy câu ca đó bằng giọng thì thầm trầm ấm, vang dội của ông ta.
- Ta bỏ tấm mạng từ mấy năm trước, vì thấy mặt nạ này... thiết thực hơn.
Gáy thuyền trưởng gần như cạo nhẵn, nên Grace có thể thấy da ông ta không nhợt nhạt như người chết, mà nâu sẫm. Mặt nạ được bược bằng 3 sợi dây da: hai sợi từ giữa gáy tới hai tai, sợi thứ 3 nối lên đỉnh đầu.
Grace hỏi:
- Nhưng vì sao... vì sao ông luôn phải che mặt?
Câu hỏi buột miệng theo bản năng. Ngay khoảnh khắc yên lặng sau đó, cô bắt đầu hối hận vì đã hỏi và lo sợ câu thì thầm trả lời.
- Mi nghĩ vì sao?
Rõ ràng câu trả lời đã nằm trong bài hát:
"Người ta bảo, thuyền trưởng luôn che mạng
Để làm mọi người bớt sợ
Khi thấy màu da tái xanh chết chóc
Và đôi mắt vô hồn của ông ta
Và những cái răng sắt như..."
- ... Nhưng da ông đâu có màu xanh chết chóc.
Thuyền trưởng gật đầu, nhè nhẹ quay bánh lái.
Grace nói một cách dũng cảm:
- Vậy thì, có lẽ tất cả những điều còn lại cũng không đúng sự thật.
Ông ta không trả lời, nhưng chờ đợi, chăm chăm nhìn cô.
Thình lình Grace cảm thấy đầu đau nhói. Đồng thời cô thoáng thấy hình ảnh da thịt bị xé, máu đỏ lòm trên lớp da đen. Một hình ảnh thật ghê sợ, nhưng chỉ thoáng qua, cô thấy mình lại đang nhìn mặt nạ của thuyền trưởng.
Sau lớp mặt nạ, quái vật này đã là ai? Có thể hắn đã không phải là con người. Có thể hắn chưa bao giờ là người.
Cảm giác đau nhói trở lại. Lần này mạnh mẽ hơn. Grace nhắm mắt phần để thư giãn, phần để khỏi phải chứng kiến hình ảnh khủng khiếp mới nhìn thấy. Nhưng mở hay nhắm mắt cô cũng không tránh khỏi. Một lần nữa lại là cảnh xé thịt và máu đỏ trên lớp da đen. Rồi biến mất ngay.
Đau đớn cũng biến mất theo hình ảnh đó, nhưng Grace như tê dại và hơi chóng mặt. Mở mắt, cô bối rối nhìn ánh nhìn không có mắt lạ lùng của thuyền trưởng.
Không có gì thay đổi. Nhưng lần này cô không thấy một quỷ dữ. Grace ngập ngừng hỏi:
- Ông che giấu một vết thương?
- Khá lắm, Grace. Cô đúng là một ngoại lệ như ta mong đợi. Trong khi những kẻ khác chỉ thấy cái mặt nạ, thì cô thấy xa hơn thế.
Một lần nữa, thuyền trưởng lại như đang cười với cô.
- Vậy là... sau cùng thì chúng ta đã gặp nhau.
Lời thì thầm không phải là không ấm áp, nhưng nó không giúp ngăn cơn thuỷ triều sợ hãi dâng lên trong Grace.
Không còn kìm hãm nổi câu hỏi luôn bỏng cháy trong lòng, Grace hỏi:
- Ông muốn gì ở tôi?
Câu trả lời khoan thai, từ tốn:
- Ta muốn gì ở cô? Grace, chính cô đã cố tìm ta, đúng không nào?
Đúng. Grace đã tự tới phòng này tìm ông ta. Cô muốn có những câu trả lời mà hình như Lorcan không có.
Thuyền trưởng bỗng nói:
- Chúng ta vào trong.
- Nhưng còn... bánh lái.
Thuyền trưởng đã vượt qua cô, đi vào phòng. Grace đứng lặng người ngoài ban công. Trước mặt cô, bánh lái đang tiếp tục quay - một chút sang trái, một chút sang phải - như thể hai bàn tay thuyền trưởng vẫn đang điều khiển.