Hải Tặc Ma Cà Rồng

Chương 39: Chương 39: Tử chiến.




- Tôi sẽ đấu với hắn, thuyền trưởng.

Một lần nữa, Jez kêu lên.

Connor sững sờ nhìn bạn, nhưng Jez đã đang lách qua đám đông. Connor quay nhìn Bart. Anh ta cũng bàng hoàng như nó. Không thể để chuyện này xảy ra với Ba Chàng Hải Tặc.

Mấy tay bộ hạ của Drakoulis chặn đường Jez, nhưng thuyền trưởng của chúng quát lên:

- Để hắn qua. Để hắn tự chứng tỏ mình.

Hàng quân áo đen tách ra và Jez Stukeley hiên ngang băng qua chúng, tiến tới trước mặt hai thuyền trưởng hải tặc và quả núi cơ bắp GidakiSarakakino. Cười cười, Sarakakino nhìn xuống Jez. Không là thầy bói cũng đoán được hắn đang nghĩ gì.

Đặt tay lên vai chàng cướp biển trẻ, thuyền trưởng Wrathe nói:

- Stukeley, cậu là một người dũng cảm đáng tôn trọng, nhưng tôi không thể để cậu tự đặt mình vào sự hiểm nghèo như thế này.

Jez lắc đầu:

- Thưa thuyền trưởng, đây là bổn phận của tôi. Khi ký hợp đồng,tôi đã chấp nhận bảo vệ Diablo, thuyền trưởng và thuỷ thủ đồng đội của mình. Chỉ một cách ra khỏi tàu này, là một trong chúng ta đồng ý tử chiến.

Drakoulis cắt ngang:

- Hắn nói đúng. Ta chỉ đòi hỏi một điều: một trong số cướp biển của mi bước vào cuộc đấu tới chết với Sarakakino. Không chấp nhận thì cả mi và toàn thuỷ thủ đoàn của mi sẽ không bao giờ còn thấy lại Diablo nữa.

Lời hăm doạ của Drakoulis làm Connor run rẩy, khiến hình ảnh những cây mã tấu tràn ngập trên boong càng thực hơn. Nó cân nhắc chuyện đó với tình bạn của mình với Jez. Phải có một cách khác. Chặn đứng mối nguy hiểm này chẳng phải là trách nhiệm của thuyền trưởng Wrathe sao? Không thể đổ vụ này lênđầu Jez được. Không thể.

Thuyền trưởng Wrathe lắc đầu:

- Chưa bao giờ ta quan tâm tới mi, Drakoulis, nhưng mi đã quen với những kiểu đạo đức – theo mốt. Ta không biết suốt thời gian qua mi đã thối rửa ở đâu, nhưng những tháng năm sống trong hoang dã đã làm mi trở thành một tên đồi bại xấu xa. Hành động của mi hôm nay không bao giờ được Liên Đoàn Hải Tặc tán thành. Hành động của mi xuất phát từ những khát khai điên loạn, với ý định trả thù méo mó vì một mối bất bình nho nhỏ từ xa xưa.

Drakoulis làm thinh trước những lời đả kích của thuyền trưởng Wrathe. Mặt hắn như mặt nạ, không để lộ chút cảm xúc nào. Một lúc sau hắn mới lên tiếng:

- Wrathe, nếu bài diễn văn của mi đã kết thúc, chúng ta hãy trở lại công việc. Cuộc đấu sẽ bắt đầu vào hồi chuông thứ năm.

Quay lại bộ hạ, hắn ra lệnh:

- Dọn bãi giữa boong tàu.

Hắn vừa dứt lời, cướp biển áo đen dạt lùi lại, mở thành một đấu trường giữa sàn tàu, rộng bằng một võ đài quyền anh. Và giống như phần mở đầu trận đấu quyền anh, Drakoulis lùi sang một bên, bàn tính với Gidaki Sarakakino trong khi tên này đang cuốn những dải băng đen lên hai bàn tay.

- Không!

Connor muốn gào lên. Thật điên rồ. Sao Jez lại tự hiến mình cho tên sát thủ kia? Sao không ai ngăn anh ta lại?

Jez cụng tiến sang một bên, gặp thuyền trưởng Molucco vàCate. Lợi dụng lúc đám đông di chuyển, Connor lách lên gần hàng đầu. Nó chạy tớibên Bart.

Bart nhìn Connor, gượng cười, nhưng không giữ được vẻ vô tư giả đò được quá một giây. Na ta quay nhìn Jez, mắt nặng trĩu lo âu.

Connor thì thầm vào tai bạn:

- Cậu ấy có cơ may không?

- Cậu ấy sẽ cố hết sức. Nhưng nhìn cái gã Sarakakino đó đi.Hắn làm mình trông yếu xìu.

Connor tự hỏi, Bart có muốn thay thế Jez không. Nhưng rồi nó chợt nhớ, dù Bart to con hơn, nhưng Jez lại là tay kiếm tài năng hơn. Jez đủ sức khoẻ, và bù đắp cho sự không được to lớn, anh ta sẽ triển khai kỹ thuật và sự nhanh nhẹn. Connor nghĩ tới khẩu lệnh của Molucco Wrathe về “huấn luyện tốt và vận may”. Trong mấy phút nữa, Jez Stukeley sẽ cần cả hai điều đó.

Chuông tàu Hải Âu vang lên một lần. Mọi con mắt đều dồn vào hai người. Với Connor, nhưng giây phút tiếp theo dường như kéo dài lê thê, như thể những thước phim chậm.

Hồi chuông thứ hai vang lên. Sarakakino nhúng hai tay vào thùng bột phấn, chắc là để dụng kiếm tốt hơn. Khi hắn cuối xuống, cơ bắp trên lưng và vai càng nổi rõ hơn, hình xăm con hải âu xoè ra như sắp bay.

Hồi chuông thứ ba. Một người của Drakoulis đưa cho Jez một thùng bột phấn, Jez tiến lên, thoa phấn vào hai bàn tay, phủi bụi thừa, rồi bàn tay trái nắm chặt chuôi kiếm. Jez ngước mặt nhìn trời, có lẽ gửi lời cầu nguyện lên dải mây hồng.

Hồi chuông thứ tư. Quay lưng lại đối thủ, Sarakakino bất động,có lẽ cũng đang cầu nguyện. Jez đứng chờ, tư thế vững vàng, sẵn sàng tung mìnhsang mọi phía.

Hồi chuông thứ năm – cũng là hồi chuông cuối cùng – vang lên.

Bây giờ, tất cả những điều khủng khiếp bắt đầu.

Sarakakino quay lại đối thủ, thanh mã tấu vù vù trong không khí, cảnh báo chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó chạm vào thịt Jez. Bình tĩnh, Jez nhảy từ bên này sang bên kia, kiếm trong tay, sẵn sàng thủ thế. Kể cả Connor cũng biết chiêu thức của Sarakakino mới chỉ là đòn tâm lý. Cate đã huấn luyện học tròkhông quan tâm tới sự hùng hổ như thế. Conor nhớ rất rõ lời căn dặn của cô và Bart: nên nhìn thẳng mắt kẻ thù nhiều hơn là nhìn mũi kiếm của hắn.

Bây giờ, Sarakakino đã thu kiếm về thế bất động, nhìn trừng trừng vào mắt Jez, như đang cật vấn anh ta. Mi thật sự muốn đấu không? Thật sự nghĩ là có khả năng đấu cùng ta? Để trả lời, Jez lạnh lùng nhìn lại, nhưng thúc kiếm tới trước. Đường kiếm cắt rách da bả vai Sarakakino. Một điểm cho Stukeleyvà tàu Diablo. Connor nhìn những giọt máu đỏ của Sarakakino nhỏ xuống sàn tàu.Bart thì thầm:

- Quá đã! Mình thật không ngờ!

Connor ngoác miệng cười.

Sarakakino hoàn toàn bất ngờ. Jez không để phí cơ hội, nhẹn hàng uốn mình quanh đối thủ cao lớn hơn, tung ra đòn tấn công thứ hai. Nhưng giờ Sarakakino đã được châm mồi và, như một quái vật vừa thức giấc, hắn gầm lên, vung cây mã tấu đón đường kiếm của Jez. Thép chạm thép vang lên một tiếng chói tai. Connor thấy Jez đã phải gồng mình giữ chặt kiếm, trong khi toàn thể sứclực của đối thủ truyền sang kiếm của anh như một luồng điện giật.

Hai vũ khí gắn với nhau như nam châm. Ai tách ra trước, dám liều lĩnh tấn công tức thì – có khả năng là người quyết định cuộc đấu.

Mắt hai người cũng gắn với nhau như vũ khí của họ. Như Connor đã học, chiến đấu là mặt trận của cả ý chí và sức mạnh. Jez đang chiến đấu thực sự tốt. Vết cắt trên cánh tay Sarakakino chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng đủ để gửi một lời cảnh váo tới gã chiến binh kiêu hãnh, và chắc chắn làm hắn đánh giá lại đối phương.

Lúc này, thêm lần nữa, Jez lại đang dẫn đầu cuộc chơi. Anh vung kiếm, đẩy lùi Sarakakino và vũ kh1i của hắn. Nhảy lên, xông tới, Jez phóng kiếm vào ngực Sarakakino. Nhưng hắn nhanh nhẹn né tránh, đưa mã tấu lên đỡ.Connor nghĩ, không sao. Một lần nữa, lại chính là Jez tấn công. Một lần nữa,con người to lớn vụng về ở vào thế phòng thủ. Bạn nó thật sự đang có cơ hội chiến thắng rồi.

Connor liếc nhìn Narcisos Drakoulis, hy vọng gặp chút dấu hiệu hoảng hốt trong mắt ông ta, nhưng mặt ông ta vẫn bình thản như không. Trái lại,Connor thấy Molucco cười nhẹ, đang mong mỏi Jez tăng tốc tấn công. Bên nó, Catethoe dõi trận đấu với vẻ căng thẳng. Connor biết, cô ta đang mong mỏi Jez tăng tốc tấn công. Bên nó, Cate theo dõi trận đấu với vẻ căng thẳng. Connor biết, cô ta đang tính toán từng chiêu thức của Jez. Với cô, tất cả chỉ là chiến thuật –như một trận đấu cờ. Đang đứng ngoài, nhưng trong tâm trí, cô đang ở trong trậnđịa cùng Jez, tiến lui từng đường kiếm. Connor phân vân, không biết cô đã nghĩ gì với những chiêu thức của Jez.

Một tiếng kim khí va chạm sắc bén vang lên, làm Connor nhìn lại cuộc đấu. Vũ khí hai bên đang đưa cao, độ cao đem lại lợi thế cho Sarakakino. Sarakakino giữ nguyên tư thế. Hắn biết giữ càng lâu, Jez càng đuối sức. Bây giờ, để lấy lại lợi thế, Jez cần phải có một hành động bất ngờ thật nhanh. Nhưng Jez dám liều lĩnh tách kiếm ra trước không?

Sau cùng, chính Sarakakino tách kiếm ra trước, như phát chán nước cờ bí này. Hắn thu hồi kiếm, nhảy vút ra khỏi vòng kiểm soát của Jez. Một dấu hiệu chứng tỏ, dù to lớn hơn nhưng hắn cũng rất nhanh nhẹn. Hai người đã thử sức với nhau và đã phát hiện ra họ ngang tài ngang sức. Với hiểu biết đó, cuộc đấu tiếp tục sôi nổi hơn. Thay vì thủ thế, Sarakakino tới tấp tấn công. Jez cũng nhận ra không thể dựa vào đôi chân nhanh nhẹn hơn đối thủ vai u thịt bắp.

Coonr nhìn những đường kiếm loang loáng trong không khí, một màn trình diễn kiếm pháp nó chưa từng thấy. Chân tay ngứa ngáy, nó chỉ muốn rút kiếm, đi lại vài chiêu vừa chứng kiến. Trong tất cả những môn thể thao từng biết,nó thấy có cái gì đó không thể vượt qua kiếm thuật. Nhưng Connor tự nhắc nhủ:đây không chỉ là thể thao, mà còn hơn thế nữa.

Jez dồn Sarakakino qua suốt phần boong dành cho hai người. Họ tới trước mặt thuyền trưởng Drakoulis. Jez đang lợi thế. Rồi Sarakakino bứt ra,tấn công Jez qua sàn tàu, tới chỗ Molucco và Cate đang đứng. Hai đám đông cướp biển lặng như tờ. Chỉ còn âm thanh của trận đấu. Tiếng thở hồng hộc. Tiếng ủng thình thịch nện xuống sàn. Tiếng kim khí chan chát chạm nhau.

Jez và Sarakakino như hai con thú hoang, nhưng với những động tác nhịp nhàng uyển chuyển, họ giống như đang nhảy múa. Dù là đối thủ, họ như hai bạn nhảy trong một vũ điệu kỳ lạ. Tài tình, duyên dáng, đẹp đến kỳ ảo.Connor mê mẩn ghi nhớ từng động tác. Sẽ có một ngày, nó chiến đấu như thế này.

Một âm thanh mới vang lên.

Một tiếng thét.

Máu xối xả tuôn từ ngực Jez Stukeley. Anh ngã bật ngửa xuống boong tàu. Boong tàu như dập vỡ khi thân hình anh đổ xuống, chân tay chới với.Tất cả xảy ra quá nhanh, đến nỗi bây giờ Connor mới nhìn thấy lưỡi kiếm Sarakakino rút về bê bết máu của Jez. Vũ điệu kết thúc. Vẻ đẹp kỳ ảo không còn nữa. Connor và mọi người lom lom nhìn Jez Stukeley. Thân hình anh co giật như con cá mắc câu – sự sống đang rời bỏ anh trong dòng sông u ám xao động khắp boong tàu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.