Bart và Cate đã không nói dối. Quán rượu của Ma Kettle không giống bất kỳ nơi nào Connor đã từng đến trước đây. Khi Connor nhảy xuống bến tàu, Bart vỗ lưng và thì thâm vào tai nó:
- Chào mừng vào vùng hắc ám. Cậu đoán xem nơi này ra sao?
Thật không thể tin nổi. Vắt qua giữa đê chắn nước và quán rượu cũ kỹ là một sàn nhà, cách mặt nước chừng 4 mét, trông hoàn toàn chẳng chắc chắn tí nào, như toàn bộ kết cấu đó sẵn sàng đổ ụp xuống biển. Sau quán, vươn lên một cối xay nước, làm nước rào rào tung toé khi quay, như một con quái vật tham lam nốc nước biển, rồi lại ọc ra.
Theo Cate và Bart vào quán, Connor nhìn xuống chân. Những bàn dài và băng ghế gỗ được đặt trên các mảnh sàn tàu cứng rắn. Nhưng giữa những mảnh sàn này là những lỗ hổng toang hoác, nhìn thẳng xuống mặt nước bên dưới. Không biết vì thiếu gỗ ngay từ đầu hay ván đã mục qua thời gian.
Connor nghĩ: lọt xuống dễ như chơi. Quả nhiên, khi rón rén đi tiếp, nhìn xuống, nó thấy mấy cướp biển say khướt đang vùng vẫy trong nước. Những sợi dây thừng thả từ các đà gỗ để giúp kẻ bị ngã leo lên... nếu có thể. nếu không, đêm vui của họ sẽ kết thúc sớm hơn dự tính.
Những cô gái phục vụ - thoăn thoắt, khéo léo chạy qua những đòn tay hẹp, như những vận động viên thể dục - chuyển những vại bia sủi bọt tới các thuỷ thủ đang nóng lòng chờ đợi. nhưng trông vui vẻ hoạt bát như vậy, các cô không dễ bờm xơm. Bart huých nhẹ Connor khi Jack Hăng-rết thì thầm vào tai một cô phục vụ. Cô ta ngã người, nhoẻn cười, rồi xô mạnh một phát, làm hắn lộn cổ xuống nước. Bước tránh làn nước tung toé, cô ta tiếp tục bước, nháy mắt với Bart và Connor:
- Cho hắn tỉnh rượu luôn.
Bart nói:
- Nhưng hắn đã kịp uống đâu.
Cô gái lắc đầu ha hả cười:
- Gặp 2 anh sau, nhưng cần gì - bất cứ thứ gì - cứ hỏi Mứt Đường.
Cô quay đi. Hai chàng ngẩn ngơ nhìn theo. Mắt Connor mở lớn như hai cái tô:
- Mình si tình mất rồi!
- Ôi trời! Sau cùng thì chúng ta đã tìm được một thứ để si rồi đó.
Thuyền trưởng Wrathe choàng tay lên vai Bart và Connor, vừa kéo đi vừa nói:
- Đừng nhở nhơ nữa, các cậu. Ma Kettle đã dành cho chúng ta 1 hoặc 3 bàn trong khu VIP. Tập hợp thuỷ thủ, bắt đầu bữa tiệc trước khi... cô Li bảo chúng ta làm trái qui tắc!
Đến lúc này Connor thây không khí tiệc tùng đã rộn ràng. Vượt lên tiếng ồn của cối xay nước, ban nhạc đang chơi cực lớn - một pha trộn lạ lùng giữa jazz, rock và giai điệu thuỷ thủ. Connor chưa bao giờ nghe bất kỳ loại nhạc nào giống như thế. Ồn ào và vui vẻ, giống như mọi thứ khác quanh đây.
Đúng như thuyền trưởng Wrathe nói: một dãy bàn nối dài trước mặt. giữa mỗi bàn là một bảng gỗ có vẽ hình con tàu Diablo, dưới hình vẽ là dòng chữ "Dành riêng cho thuyền trưởng Wrathe và thuỷ thủ đoàn của ông".
Bart nói với Connor:
- Tất cả tay chơi hàng đầu đều có những tấm bảng này. Mình nói rồi đó, đây là điểm nóng của cướp biển đến từ nhiều dặm quanh vùng này. Không nơi nào giống thế này đâu.
cả hai vừa ngồi xuống, ngay lập tức hai cốc bia sủi bọt được đặt trước mặt. Bart nâng cốc, nói:
- Trăm phầm trăm.
Cate Dao Quắm vội nói:
Khoan. Có nên để Connor uống bia không?
Thuyền trưởng Wrathe nói ngay:
- Tất nhiên là không nên. Cậu ta còn quá trẻ. Cho anh chàng này một cốc rum nóng.
Cate lắc đầu cười. Thuyền trưởng hỏi:
- Tất cả đều có bia chưa?
- Rồi, thuyền trưởng.
Tiếng trả lời rầm rầm suốt cái bàn dài đầy nhóc thuỷ thủ đoàn.
- Tuyệt vời!
Nói xong, thuyền trưởng nhảy lên bàn:
- Bằng hữu, chúng ta hãy uống mừng một ngày ăn hàng thoả chí nhất và uống mừng thuỷ thủ đoàn cướp biển tài ba nhất đại dương.
- Vừa nói gì thế, Wrathe?
Connor quay lại, vừa kịp thấy một trong số thuyền trưởng cướp biển khác nhảy lên một bàn gần đó. tiếng ủng nặng nề nện mạnh xuống mặt bàn.
Ban nhạc không thể bỏ lỡ dịp, ngừng lại, theo dõi.
Nhìn quanh, Connorr thấy 3 cướp biển mặt mày dữ tợn cũng nhảy lên 3 bàn chung quanh. tiếp theo, thêm 6 người nữa.
Không hề bối rối, thuyền trưởng Wrathe tươi cười, nói:
- A, chào bằng hữu thuyền trưởng. Đêm nay nhà Ma đông khách thật. Sao? Đêm nay làm ăn khá không?
- Rất khá cho đến khi anh tới.
Một thuyền trưởng gào lên. Thuỷ thủ đoàn cuả ông ta tán thành bằng cách vừa cười vang vừa nện chân trên sàn.
- Và sẽ khá hơn nếu con tàu mắc dịch của anh lánh xa khỏi hải phận của chúng tôi!
Một thuyền trưởng khác la lớn:
- Chính xác. tất cả chúng tôi đều chơi đúng luật, nhưng anh thì chạy ngoằn ngoèo khắp đại dương như một con cá voi say sỉn.
Tiếng cười lại rộ lên, nhưng nó chưa sự khó chịu cay cú.
Cố giữ giọng bông đùa, thuyền trưởng Wrathe nói:
- Bằng hữu, có lẽ tôi hơi khiếm nhã khi tới trễ, nhưng đây có phải là nơi...
Thuyền trưởng lên tiếng đầu tiên gầm lên:
- Khiểm nhã? Anh không tuột khỏ vụ này dễ dàng thế đâu.
Thuyền trưởng thứ hai nói ngay:
- Đúng. chúng tôi muốn lấy lại những gì đáng lý là của chúng tôi.
- Cái gì đáng lý là của các anh?
- Chiến lợi phẩm, Wrathe. Chúng tôi biết rõ anh ăn hàng trong vùng biển của chúng tôi. Bây giờ tất cả những gì anh lấy được sẽ thuộc về chúng tôi.
Thuỷ thủ đoàn của ông ta hú hét hưởng ứng và bắt đầu nện cốc bia của họ xuống bàn.
Cheng Li lẩm bẩm:
- Gieo gió thì gặt bão.
Connor bắt gặp ánh mắt đầy giận dữ của Cate nhìn Cheng Li. Tiếng huyên náo càng lúc càng tăng, Connor bắt đầu lo sợ không chỉ cho an toàn của thuyền trưởng Wrathe mà cho cả cái quán ọp ẹp này.
Hơi e ngại, nhưng thuyền trưởng Wrathe bình tĩnh lại ngay:
- Rất tiếc đã làm buồn lòng các hảo bằng hữu, nhưng để sáng mai chúng ta hãy bàn lại chuyện này, được chứ? Dạy trò mới cho một con chó già bướng bỉnh cũng khó lắm, nhưng tôi sẽ cố chỉnh lại cái tật hành động tuỳ hứng của mình. Còn đêm nay, các bạn, hãy vui lên, được chứ?
Ông lần lượt nhìn từng thuyền trưởng. Mặt họ đều lạnh băng như thép. Nhưng thuyền trưởng Wrathe tiếp tục kêu gọi:
- Các bạn cùng tôi uống mừng chứ? Đêm nay đừng ai chống lại ý tôi, vì tâm trạng tôi đang dạt dào tình cảm. Nào, nâng ly lên!
Connor nhìn khắp lượt tửu quán. Tất cả các bàn đều ngưng huyên náo. Mọi cặp mắt đều tập trung vào thuyền trưởng Wrathe. Bart quả không lầm khi bảo: thuyền trưởng Wrathe có một quyền uy đặc biệt.
Ông la lên với tất cả các thuỷ thủ đoàn:
- Ly này chúc mừng đời cướp biển. Một đời ngắn ngủi nhưng đầy niềm vui!
Ông uống cạn ly bia. Ngay lập tức, Mứt đường thay bằng một ly đầy tràn.
Trong quán im lặng như tờ, rồi các thuyền trưởng khác cùng thuỷ thủ đoàn của họ cầm ly lên và cùng lên tiếng:
- Một đời ngắn ngủi nhưng đầy niềm vui!
Những tiếng chân lại rầm rầm nện xuống sàn. Đàn ông đàn bà đều nâng ly chúc mừng. Quán rượu ọp ẹp rung lân bần bật.
Thuyền trưởng Wrathe đưa cao tay và tiếng náo động ngừng bặt. Ông kêu lên:
- Ma Kettle đâu? Tôi muốn mời tất cả anh em giang hồ trong quán một chầu nữa. Người ta có thể bảo thuyền trưởng tàu Diablo là một gã khùng, nhưng đừng để kẻ nào bảo hắn là gã khùng keo kiệt.
Tiếng hoan hô ồn ào nổi lên và các cô phục vụ lại tấp nập tới lui trên những cầu gỗ hẹp, với những vại bia tràn trề. Một lần nữa, Connor lại lo sợ. Chưa bao giờ nó thấy một quang cảnh như thế này.
Một giọng khàn khàn vang lên:
- Ôi! Nhìn kìa. Ai đang tiến vào như thuỷ triều dâng, làm tôi phải choàng tỉnh khỏi giấc ngủ đẹp cuả mình thế kia?
Bart huých khuỷu tay, làm Connor đổ bia lên cả bàn và đôi ủng.
- Anh bạn, bồ phải thấy cảnh này!
Connor quay lại. Một người đàn bà - trong bộ váy dài màu đen - đang hiên ngang tiến lại bàn. Khi bà ta đến gần hơn, Connor thấy bộ váy áo làm toàn bằng những lá cờ đầu lâu và xương chéo khâu vào nhau. Ma Kettle già hơn "các cô gái" của bà, nhưng trông vẫn còn nhan sắc với đôi mắt như ngọc, mái tóc đỏ rực màu máu cài một cái trâm hình dao quắm.
Tới sát bàn của họ, bà ta nói:
- Giúp gái này phóng lên coi.
Sáu cướp biển đứng bật dậy, đưa tay, nâng Ma Kettle lên bàn.
- Đa tạ quí ông.
Duyên dáng nghiên mình nói, rồi bà ta đi dọc mặt bàn, tới chào thuyền trưởng Wrathe:
- May Mắn của em, lâu quá mới gặp.
Ma Kettle thân mật choàng tay ôm thuyền trưởng. Mấy ngón tay lóng lánh nhẫn ngọc của ông dịu dàng kéo bà lại gần hơn.
Khi Ma Kettle ôm thuyền trưởng Wrathe, Connor thấy lưng áo bà ta phủ một đầu lâu và hai xuông bắt chéo bằng kim cương giả. Nếu là người khác mặc sẽ có vẻ loè loẹt, nhưng với Ma Kettle thì lại hoàn toàn nổi bật.
Mấy ngón tay hai người vẫn cuốn vào nhau, thuyền trưởng Wrathe hơi lùi lại ngắm, rồi tươi cười nói:
- Mèo con. Mèo con dịu dàng của tôi vẫn xinh đẹp như lần đầu ta gặp nhau. Lần đó là bao giờ nhỉ? Em còn nhớ không?
Ma Kettle mỉm cười duyên dáng:
- Hãy quên ngày tháng đi, được không? Nhưng tất nhiên là em nhớ ngày đầu tiên nhìn thấy May Mắn của em. chưa bao giờ em thấy một hải tặc đẹp trai như anh. Nói thật nhé, cưng. Năm tháng chỉ làm anh thêm hấp dẫn, lão già tinh quái ạ.
Connor ngạc nhiên thấy mặt thuyền trưởng Wrathe đỏ như quả cà chua.
- Mèo con, anh có một thuỷ thủ mới. Anh muốn giới thiệu với em một chàng trai rất đặc biệt.
Ông chỉ tay về băng ghế Connor đang ngồi giữa Bart và Cate.
Ma Kettle vẫy tay nói:
- Ồ... Chào Bartholomew. Người đàn ông đẹp. Nếu tôi trẻ hơn 10 tuổi... thôi được, có thể hai hay ba chục gì đó!
Bart gửi bà ta một nụ hôn gió. Ma Kettle đưa tay lên đón bắt.
- Mèo con, nhìn anh chàng ngồi bên con quỷ Bartholomew đẹp trai của em đi. Cậu Tempest, lên bàn, trình diện công nương cướp biển đi chứ.
Connor đứng dậy, hai chân hơi loạng choạng. Nó thận trọng leo lên bàn, tiến tới Ma Kettle. Không biết chính xác phải làm gì, và cũng đã hơi chuếnh choáng, nó cúi đầu chào.
Ma Kettle hỏi:
- A, thì ra cậu là một báu vật? Một cướp biển trẻ tuổi tài cao. Tin đi, tôi đã thấy vài người như thế. Chàng tuổi trẻ, cậu gắn bó với May Mắn là không sai lầm đâu.
Bà ta nháy mắt với Connor rồi quay lại gọi:
- Mứt Đường, thiên thần của má, phải đảm bảo sao cho các cô phục vụ cậu Tampest tối đa đêm nay. nếu tên cướp biển nào làm phiền Tempest, dù chỉ chút xíu, hãy thoi cho hắn một quả và cấm cửa tới mùa xuân!
- Rõ, thưa Ma.
Mứt Đường lếu láo chào bà chủ theo lối nhà binh.
Connor đỏ mặt, lúng búng nói:
- Cám ơn.
Nó leo xuống bàn, ngượng nghịu vì bị mọi người chú ý.
Ma Kettle dẫn thuyền trưởng Wrathe ra một chỗ riêng để nói chuyện và khiêu vũ. bà la mắng ban nhạc:
- Mau, đàn lên. Tôi đâu trả tiền để các người đứng ngẩn ra như thế.
Tay trống la lại:
- Bà có trả cho chúng tôi đồng nào đâu.
- Ôi, câm đi, Johnny, nổi nhạc lên!
Connor phì cười, một bàn tay vỗ lên vai làm nó quay lại. Cheng Li đứng sau nó, nói:
- Đi dạo, nói chuyện một chút.
Connor đứng dậy, chân vẫn còn loạng choạng.
Bart cười nói:
- Đi đi, mình để bia của bồ tại đây.
Cheng Li đưa Connor ra khỏi phòng ăn, đi dọc theo lối đi bằng ván, dưới hàng cây jacaranda treo đèn lấp lánh. Không có ai ngoài hai người. Càng đi xa, càng yên tĩnh.
Cheng Li lêng tiếng:
- Từ hôm tôi cứu cậu đến nay đã tròn một tuần lễ. Một tuần biết bao chuyện đã xảy ra.
- Đúng thế.
- Cậu làm tôi rất ấn tượng. Nhất là hôm nay.
Connor xúc động trước lời tán dương.
- Cậu đã chứng tỏ là một người rất can đảm, nhưng cũng rất nhân từ.
Connor không biết đó có phải là một lời khen không.
- Trước vụ tấn công, tôi đã nói với cậu vài điều. Đáng lẽ tôi khônh nên làm cậu thêm lo lắng thế. Nhưng dù sao, tôi cũng là một thuyền phó.
Cô chà chà dải băng đeo tay có đính ngọc như thể làm cho viên ngọc bóng thêm.
- Chúng ta cùng chung một đội. Tôi cảm thấy hãnh diện vì được cô tin cẩn. những gì cô nói, tôi sẽ không bao giờ nói lại với ai.
Cheng Li ngừng bước, nhìn thẳng Connor:
- Tôi rất cảm kích về chuyện này.
- Không có chi.
Connor đáp. Lần đầu tiên, nó cảm thấy đang nói chuyện với cô một cách ngang hàng.
- Điều gây ấn tượng nhất cho tôi, Connor, là cậu đã không để sự đau buồn về người chị làm ảnh hưởng đến công việc.
Connor cười:
- A, nhưng cô hiểu không, tôi biết là chị ấy không sao và sắp trở lại với tôi.
Cheng Li nhíu mày, bối rối:
- Cậu nói sao? Tôi không hiểu.
Vẫn mỉm cười, Connor đáp:
- Cha tôi đã nói với tôi: không phải chờ lâu nữa, Grace còn sống, chị em tôi sẽ sớm cùng nhau đoàn tụ.
- Nhưng cha cậu đã - xin lỗi - chết rồi.
Mặt Cheng Li vẫn đầy vẻ khó hiểu.
- Đúng. Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn nghe tiếng nói của ông.
- Cậu nghe tiếng nói của một người chết?
- Đúng. có thể cô nghĩ là tôi điên.
Cheng Li lắc đầu:
- Không. Không đâu. Tôi rất cởi mở với những vấn đề như thế này. Chính xác thì ông đã nói gì?
- Không nhiều. ông chỉ bảo tôi phải sẵn sàng và tin vào thuỷ triều.
- Tin vào thuỷ triều. Thú vị thật.
- Tôi đã nghĩ có thể mình tưởng tượng, nhưng thật sự là không. Tiếng nói của cha tôi quá rõ ràng. Và tôi đã nghe thấy nó trong tim mình. Grace bình an. tôi biết là chị ấy bình an.
Nhắc đến cái tên đó, nó tưởng như cảm thấy mề đay vàng dưới lớp áo nhẹ rung lên.
- Vậy là, Connor Tempest, can đảm không là tài năng duy nhất của cậu. Tôi lại càng thêm ấn tượng. Không biết chị cậu có những khả năng này không?
- Ồ, có chứ. Chị ấy thông minh hơn tôi, ham đọc sách và có tài đọc tư tưởng người khác. Chị ấy mạnh mẽ - không mạnh lắm về thể lực, nhưng tinh thần rất mạnh. Grace không bao giờ chịu đầu hàng.
Cheng Li gật. Hai người đã đi tới cuối cầu ván, đứng sát mí nước.
- Có vẻ như cô ta là một cô gái phi thường. tôi rất mong có ngày gặp mặt.
Quay lại Connor, Cheng Li nói tiếp:
- Connor, trước đây tôi đã nói với cậu. Thế giới cướp biển đang thay đổi. Có những thời cơ tuyệt vời dành cho những người như cậu và Grace. Những thời cơ mà cậu không thể nào ngờ tới nổi.
Connor bỗng nôn nóng muốn nghe tiếp, nhưng Cheng Li nói:
- Chúng ta sẽ trở lại chuyện này. Còn bây giờ, chúng ta phải vào trong với những người khác.
Mắt cô long lanh sáng:
- Tôi sẽ mời cậu một tách rượu gạo nóng, uống mừng tương lai xán lạn của chúng ta.
Cả hai vừa quay trở lại, Cheng Li bỗng nói:
- Còn một điều nữa.
- Điều gì?
- Tôi nghĩ, chúng ta nên giữ kín chuyện này. Tôi biết cậu có nhiều bạn trên Diablo. tất nhiên đó là một điều tốt. Nhưng có những chuyện mà người như tôi và cậu không thể chia sẻ với người khác. Đó là nhiệm vụ nặng nề nhất của chúng ta. Cậu sẽ dễ dàng có một tương lai tươi sáng. Cậu sẽ vượt qua những người mà hiện nay cậu co như bạn, thậm chí là những người cậu coi là cấp trên. Đó sẽ không là hành trình đơn giản - đừng mong chờ điều đó. Những cuộc hành trình dễ dàng không đáng là cái đế giày của chúng ta. mà sẽ là những cuộc hành trình đầy thử thách - nó làm quần áo chúng ta tơi tả, đầu óc đảo điên, tâm hồn bấn loạn - đây là những cuộc hành trình đáng để trải qua. Nó cho chúng ta biết mình là ai.
Những lời lẽ thật tàn bạo, nhưng khi cùng cô lặng lẽ trở vào quán rượu, Connor nghĩ nó đã hiểu phần nào Cheng Li định nói gì.