Vân Giai Kỳ nhìn anh một cách ngạc nhiên, nhưng nghe đến câu tiếp theo của anh thì vẫn độc đoán như mọi khi.
“Nhưng em không được phép yêu người khác”
Vân Giai Kỳ: “..”
Người khác.
Bất luận là nam hay nữ thì cũng đều không được phép.
“Nếu em chỉ có thể yêu một người, người đó chỉ có thể là anh”
“Anh dựa vào cái gì mà độc đoán như vậy? Tại sao tôi phải nghe lời anh?”
Bạc Tuấn Phong giữ lấy cảm của cô, đặt lên khóe môi cô một nụ hôn: “Em sẽ yêu anh”
Sau một lúc, người đàn ông dừng lại: “Giai Kỳ, chúng ta hãy làm lại từ đầu nhé”
“Làm lại từ đầu? Thế nào là làm lại từ đầu?” Vân Giai Kỳ hỏi ngược lại: “Anh có thể chấp nhận Mạn Nhi không?”
Đột nhiên ánh mắt của người đàn ông dừng lại.
“Anh có thể chấp nhận tôi và con của người đàn ông khác.
không?” Chắc chắn câu nói này rất đau lòng.
Nhưng mà trong phút chốc, khuôn mặt của Mạn Nhi hiện ra trong đầu anh, như thể đang ở trước mắt anh vậy.
Đột nhiên Bạc Tuấn Phong cong môi nói: “Con bé không phải là con gái của anh sao?”
Vân Giai Kỳ vừa muốn trả lời.
Bạc Tuấn Phong lại nói: “Giai Kỳ, cho dù câu trả lời mà em dành cho anh như thế nào, anh cũng đều tin, cho dù đó là lời nói dối”
Ngay cả khi cô nói dối, anh cũng chấp nhận.
Chỉ cần là cô. Chỉ cần cô quay về bên anh, không có gì là anh không thể chấp nhận.
Vân Giai Kỳ nói: “Bây giờ anh nói không để bụng, đó chỉ là lời nói phô trương, nhưng sau này có thể làm được hay không? Chưa hẳn là anh thực sự không để bụng!”
Làm sao mà người đàn ông có thể nuôi con của người đàn ông khác?
Cô không tin Bạc Tuấn Phong là một người đàn ông rộng rãi như vậy.
Bạc Tuấn Phong nói: “Em không cần chọc tức anh”
Anh biết cô đang cố tình chọc tức anh.
Không có ý nghĩa gì cả.
Đột nhiên người đàn ông đứng dậy, ngay lập tức để lộ ra một vóc dáng tỉ lệ vàng như tác phẩm điêu khắc nghệ thuật giữa không trung.
Anh bước ra khỏi phòng tắm, khoác áo choàng tắm vào rồi quay người trở lại và nắm lấy tay cô.
Vân Giai Kỳ nhanh chóng đưa mắt sang chỗ khác, không thèm nhìn anh.
Người đàn ông không để tâm đến sự coi thường của cô, anh cúi người và dễ dàng ôm cô vào lòng. Anh ôm cô đến bàn trang điểm, đặt cô ngồi xuống và khoác áo choàng tắm vào cho cô, anh lấy khăn nhẹ nhàng lau khô mái tóc của cô.
Vân Giai Kỳ đưa tay giật lấy chiếc khăn trong tay anh, anh di chuyển nhanh chóng để né tránh: “Không được động đậy”
“Tôi có thể tự làm! Không cần đến anh”
“Đừng động đậy” Giọng nói của người đàn ông mang tính đe dọa.
“Anh..” Vân Giai Kỳ bị giọng nói cực kỳ kiêu ngạo của anh chọc giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
Từ trên cao nhìn xuống, người đàn ông thấy đôi má ửng đỏ của cô liền nhướng mày một cách xấu xa, còn có chút khiêu khích: “Thế nào?”
“Anh thích hầu hạ tôi như vậy, vậy thì tôi để anh làm!”
Vân Giai Kỳ yên tâm thoải mái ngồi xuống, tùy ý để anh lau tóc cho cô.
Bạc Tuấn Phong lại lấy máy sấy tóc Dyson ở bên cạnh, sấy khô mái tóc ướt của cô từng sợi từng sợi một.
Tóc anh rất cứng, nhưng tóc của cô lại mềm và mượt.
Đợi đến khi sấy khô mái tóc của cô rồi thì gần như tóc của anh cũng đã khô.