Chỉ với một câu nói, lúc này người đàn ông mới chịu thu tay lại Mỗi tay ông ta xách một đứa, ném hai đứa bé vào lại chuồng chó.
Cung Bắc xụi lơ ở trong góc, ho khan không ngớt, bị Mạn Nhi bò đến bên cạnh cậu bé, nắm chặt lấy tay cậu bé.
“Thẳng nhóc đáng ghét! Mày phải cảm ơn em gái mày, nếu nó không thay mày xin tha thì đêm nay mày đã phải chết ở đây rồi!”
Cung Bắc giơ tay lên, dù yếu ớt nhưng trong ánh mắt không còn vẻ ngây thơ hồn nhiên như lúc trước nữa mà lộ ra vẻ chán ghét cùng cực.
“Mày dám nhìn tao bằng cái ánh mắt này hả?” Người đàn ông nghiến răng tức giận: “Tao thấy mày hoàn toàn không biết chữ “sợ’ viết như thế nào rồi!”
“Một chữ bạch bên cạnh bộ tâm đứng, tôi biết viết”
Người đàn ông lại chán nản sờ sờ mũi: “Mày lại không biết điều nữa rồi!”
“Tôi sợ hãi thì có ích gì không? Ông có ý đồ gì với tôi? Không phải ông muốn tôi sợ ông, sau đó gọi dạ bảo vâng van xin ông tha mạng, ông chẳng qua là chỉ muốn tiền thôi. Mấy câu van xin của tôi, có thể khiến các người thả chúng tôi ra sao? Nhưng mà, tôi khuyên các người nên sớm thả tôi và em gái tôi ra nếu không đợi đến khi cha đến… Khụ khụ khụ..”
“Mày đã như thế này rồi mà còn dám nhanh mồm nhanh miệng với tao hả!”
Người đàn ông làm bộ như lại muốn tiến thêm một bước.
Mạn Nhi ôm chặt lấy Cung Bắc, run lẩy bẩy.
Người đàn ông nói: “Tao biết tụi bây là ai! Một đứa là con gái của Bạc Tuấn Phong, một đứa là con trai của Cung Chiến, hai người đều là kẻ tai to mặt lớn, lấy tay che trời ở thủ đô. Nếu tao đã dám trói tụi bây, thì nghĩa là hoàn toàn không có đường quay đầu lại! Cùng lắm thì lấy mạng đổi mạng!”
Dù sao thì ông ta cũng không còn gì để mất nữa!
Nếu như đợt này thành công, ông ta sẽ cầm hết số tiền này chạy ra nước ngoài trốn, số tiền này cũng đủ để cho ông ta sống ung dung tự tại suốt phần đời còn lại.
Những kẻ liều mạng như ông ta, vốn không biết sợ trời sợ đất là gì!
Cả người Mạn Nhi đều đang run lên, chỉ có Cung Bắc vẫn rất bình tĩnh nhìn chảm chẳm bọn họ, trong ánh mắt đó xen lẫn sự thương hại, khinh thường và cả sự khinh bỉ.
Nó giống như muốn xuyên thấu tận xương tủy của ông ta.
Nhưng trong lòng Cung Bắc cũng biết rất rõ, một khi rơi vào trong tay của những kẻ liều mạng như thế này, bọn họ muốn rời khỏi đây bình an vô sự thì còn khó hơn đi lên trời.
Chuyện đến nước này, không nên chọc tức ông ta quá mức, phải dừng lại đúng lúc.
Cung Bắc nhắm mắt lại, cậu bé cố gắng gượng dồn nén vị tanh ngọt nơi cố họng xuống, sau đó lại yên lặng không nói thêm gì nữa.
Người đàn ông lộ ra vẻ mặt khó tin Ông ta đứng dậy, khóa kỹ cửa lồng rồi bước ra ngoài cửa.
Mới vừa kéo rèm cửa cuốn xuống, người đàn ông quay đầu lại đã thấy Vân Ngọc Hân đứng ngoài cửa, lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông đánh hai đứa nhỏ đó à?”
“Thì sao? Đau lòng à? Cũng đâu phải là con của cô”
“Ông đừng có mà đánh tụi nó đến chết đó” Văn Ngọc Hân hừ lạnh: “Trong vòng hai ngày phải giải quyết xong chuyện này, hoặc là xử lý Vân Giai Kỳ, hoặc là xử lý hai đứa nhỏ này”
“Cô điên rồi à?“ Người đàn ông nói: “Hai đứa nhỏ này rất có giá trị đấy!”
“Chắc ông sẽ không quên tôi gọi các ông đến đây là để làm gì rồi đó chứ!”
‘Vân Ngọc Hân nói: “Không phải là ông muốn đem hai đứa nhỏ này đi tống tiền Vân Giai Kỳ đó chứ?”
“Người mẹ đó nhìn rất giống người có tiền! Tôi hơi dao động”
“Cô ta lấy tiền ở đâu ra? Cô ta chỉ lừa ông thôi!”