“Vân Giai Kỳ!” Mộng Yến Mi mất bĩnh tĩnh tát vào mặt cô một cái bạt tai thật mạnh: “Lòng dạ cô làm băng sắt đá à? Lúc đầu, chính cô nói muốn tự mình chăm sóc cho Tiểu Bảc, bây giờ Tiểu Bắc xảy ra chuyện, cô lại có thể không hề lo lắng chút nào như vậy! Không phải cô đã nói rằng cô sẽ chăm sóc cho thắng bé thật tốt sao? Bây giờ thăng bé xảy ra chuyện rồi, cô lấy cái gì để mà bồi thường lại Tiểu Bắc cho tôi đây!”
Vân Giai Kỳ đột nhiên đấy bà ta ra: “Bà nghĩ là tôi không lo lắng sao? Tiểu Bắc với Mạn Nhi xảy ra chuyện, bản thân tôi là người lo lắng hơn bất kỳ ai khác!”
“Cô có tư cách gì mà nói câu này!”
“Sao tôi không có tư cách?” Vân Giai Kỳ siết chặt tay lại thành quả đấm: “Tiếu Bắc là con trai của tôi sao bà lại nói tôi không có tư cách!”
Mộng Yến Mi hoàn toàn sửng sốt Cung Chiến nheo mắt: “Cô nói cái gì?”
Mộng Yến Mi nói: “Từ nhỏ Tiểu Bắc đã không có mẹ, do thẳng bé thích cô nên mới gọi cô là mẹ nhưng điều đó không có nghĩa thăng bé là máu mủ ruột thịt của cô! Cô đừng ở đây mà ăn nói bậy bạ…
“Thẳng bé có phải là máu mủ ruột thịt của tôi hay không, bà Cung, trong lòng bà biết rõ hơn ai hết!” Vân Giai Kỳ ngắt ngang lời bà ta: “Bà đã biết Tiểu Bắc là con ruột của tôi và Tuấn Phong từ lâu rồi, không phải sao!”
Mộng Yến Mi ngay lập tức ngã ngồi trên băng ghế, không nói nên lời št sao?
Cô cũng…
Cô biết từ lúc nào?
Cung Chiến nhìn Mộng Yến Mi: “Mẹ, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Mộng Yến Mi không nói gì cả.
Vân Giai Kỳ nói: “Chuyện này, tôi không ngại để mẹ của anh tự mình đưa ra cho anh câu trả lời, bây giờ tôi chỉ nghĩ đến việc cứu Tiểu Bắc và Mạn Nhi ra ngoài, các người đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa”
“Thêm phiền phức?”
Mộng Yến Mi đột nhiên bừng tỉnh: “Bây giờ Tiểu Bắc đang ở đâu? Thẳng bé bị ai bắt cóc, cô nói đi!”
“Vân Ngọc Hân!” Vân Giai Kỳ nói: “Chính Vân Ngọc Hân đã thuê người bắt cóc Tiểu Bắc”
Cung Chiến nói: “Báo cảnh sát chưa?”
Vân Giai Kỳ trả lời: “Bây giờ, bọn du côn bên đó rõ ràng rất cảnh giác, tôi định báo cảnh sát, nhưng bên đó đã cảnh cáo tôi là không được liên lạc với cảnh sát nên tôi đành loại bỏ cách báo cảnh sát, bây giờ, tôi đang đợi bên đó liên lạc với tôi”
Mộng Yến Mi nói: “Cô còn loại bỏ cách báo cảnh sát hả? Cô không dựa vào cảnh sát thì dựa vào bản thân cô chắc!”
‘Vân Giai Kỳ nói: “Bọn họ muốn tiền! Tôi sẽ cho bọn họ tiền! Chẳng lẽ nếu báo cảnh sát, nếu chọc tức những kẻ liều mạng cực kỳ hung ác đó, Tiểu Bắc và Mạn Nhi là con tin bị giết thì bà mới vừa lòng à?”
Mộng Yến Mi không nói lại Cung Chiến vừa định hỏi tiếp, đột nhiên Bạc Tiêu Dương đẩy cửa bước vào.
Cậu ta nhìn chiến trận trong phòng bệnh thì biết ngay là Vân Giai Kỳ đã nói ra chuyện đó, cậu ta nhìn về phía Cung Chiến nói: “Cậu lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Cung Chiến hơi do dự một chút, sau đó đi theo Bạc Tiêu Dương ra khỏi phòng bệnh, Mộng Yến Mi cũng vội vàng đi ra ngoài.
Bạc Thúy Quỳnh đứng lên, ánh mắt chán ghét rơi vào trên người Vân Giai Kỳ: “Cô thật sự định chưa gieo tai họa cho tất cả mọi người thì chưa chịu để yên đúng không! Vân Giai Kỷ, cô đúng là sao quả tạt Trời sinh đã định là sao quả tạt Vân Giai Kỳ không để ý đến cô ta, cô đi đến bên mép giường của Bạc Tuấn Phong, nhìn thấy cả người anh quấn đầy vải băng, trên người còn có dấu vết đã được lau người rõ ràng, vảy máu cũng đã được lau sạch, cô ngồi xuống bên mép giường, khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Bạc Thúy Quỳnh vẫn ở bên cạnh ác mồm ác miệng nguyền rủa cô không ngừng: “Vân Giai Kỳ, cô ngồi đây làm gï? Anh trai của tôi vất vả lắm mới thoát khỏi giai đoạn nguy hiếm tới tính mạng, có phải cô lại đang nghĩ xem nên gieo họa xuống cho anh tôi như thế nào nữa đúng không!”
“Bạc Thúy Quỳnh” Vân Giai Kỳ nói “Bây giờ tôi không có tâm trạng để nghe cô nói mấy lời này đâu, đừng có chọc tôi, nếu không, tôi cũng không biết là mình sẽ làm ra chuyện gì đâu”