Cung Chiến tùy tiện lấy một cuộn cơm từ trong túi ra, cần một miếng, không biết vì sao, anh ta đột nhiên nghĩ đến giờ phút này Cung Bắc đang bị nhốt trong chưồng chó, cả người đầy thương tích, không được ăn uống, thì anh ta lập tức cảm thấy nhai cơm như nhai sáp, vốn đĩ không có khẩu vị Mặt Cung Chiến không biểu cảm đặt cuộn cơm lên bàn trà, lông mày nhíu lại, thất thần nhìn ra ngoài cửa số.
‘Vân Giai Kỳ nhìn Cung Chiến, thấy anh ta không ăn nữa, biết anh ta đau lòng cho Cung Bắc, nên không thể tiếp tục ăn nữa.
Cung Chiến vẫn luôn im lặng Anh ta không giỏi thể hiện cảm xúc của mình, nhưng sự lo lắng của anh ta dành cho Cung Bắc vẫn luôn thể hiện rõ trong ánh mắt.
Vân Giai Kỳ cảm thấy có chút áy náy, nói: “Là do em đã không chăm sóc tốt Cung Bắc”
Cung Chiến nhìn cô, thấy cô đang chậm rãi ăn, dáng vẻ đầy bế tắc và bất lực Thực ra cô không cảm thấy thèm ăn, nhưng để bổ sung năng lực, cô chỉ đành vô cảm nhét thức ăn vào miệng.
Làm sao anh ta nỡ trách cô đây.
Cô cũng bị thương nặng, còn lâu mới có thể tự di chuyển, cả Mạn Nhi và Cung Bắc đều xảy ra chuyện, cô không được nghỉ ngơi dù một giây một phút nào, sao anh lại có thể nhẫn tâm trách cứ cô được.
Người phụ nữ yếu ớt khiến người khác thấy vô cùng xót xa đây chính là em gái của anh ta, cũng chính là mẹ ruột của Cung Bắc.
Anh ta đâu thể chỉ trích cô ấy được.
Cung Chiến lên tiếng: “Anh không trách em”
Vân Giai Kỳ có chút ngạc nhiên nhìn anh ta Cung Chiến nói tiếp: “Suốt bao năm nay anh chưa từng làm tròn một bổn của một người cả.”
Gương mặt Vân Giai Kỳ liền cứng đờ.
Cung Chiến tiếp tục nói: “Cha và anh có nhắc đến em, về thân thế của em, anh cũng hiểu đôi chút rš Vân Giai Kỳ kinh ngạc vô cùng Cung Dận và Cung Chiến từng nói về thân thế của cô ư?
“Ông ta đã nói gì?”
“Không có gì. Nhưng mà…” Cung Chiến ngừng một chứt: “Anh biết, em không phải con hoang gì cả, em là em gái của anh”
Vừa nói, anh ta vừa nhướng mắt nhìn Vân Giai Kỳ: “Nhiều năm nay em đã chịu thiệt thòi rồi”
Không biết vì sao, một câu nói ngắn ngủi như thế này lại khiến cô bỗng trào nước mắt.
Cô biết thái độ của Cung Chiến đại diện cho việc anh ta đã chấp nhận sự tôn tại của cô.
Anh ta đã chấp nhận sự thật rằng cô chính là em gái của mình.
‘Vân Giai Kỳ lại cho rằng Cung Chiến vì muốn bảo vệ Mộng Yến Mi nên không chịu thừa nhận cô.
Thái độ trong câu này của anh ta không có nghĩa là Cung Chiến đã thừa nhận cô.
Sống mũi cô cay xè.
Vân Giai Kỳ cúi đầu, bướng bỉnh cản chặt môi, hai mắt đỏ ửng, một làn nước trong vắt bao phủ lấy đôi mắt cô.
Cung Chiến nhíu mày, anh ta biết cô đang cảm thấy uất ức, liền thử vươn tay ra thăm dò, anh ta chậm rãi mở lòng bàn tay ra, chạm nhẹ lên đầu cô, thấy cô không kháng cự, anh ta liền võ nhẹ đầu cô an ủi Lòng bàn tay Cung Chiến rất ấm áp.
Vân Giai Kỳ cố nén nước mắt, cô nâng tâm mắt lên, nở một nụ cười với anh †a: “Anh yên tâm, em sẽ không khiến nhà họ Cung khó xử đâu. Cung phu nhân không chịu nhận em, em cũng sẽ không gây ra bất cứ rắc rối gì cho nhà họ Cung”
Trái tim của Cung Chiến dường như bị xuyên thủng sau câu nói ấy.
Không hiểu tại sao những lời nói của cô lại khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mộng Yến Mi không chấp nhận Vân Giai Kỳ là vì bà ta có lập trường riêng của bà ta.