Cung Dận thấy cô vẫn nhận ra mình, rốt cục cũng có thể thở dài nhẹ nhốm: “Con có nhận ra cha không?”
Bạc Tiêu Dương cũng bước đến bên giường hỏi han: “Vân Giai Kỳ, cô có cảm thấy chỗ nào trên cơ thể không thoải mái không?”
Vân Giai Kỳ yếu ớt hỏi bọn họ: “ Con… con còn sống sao?”
Cung Dận bị câu hỏi của cô chọc cười: “Còn sống, đương nhiên là còn sống!”
Vân Giai Kỳ lại hỏi: “Tuấn Phong đâu?”
Nụ cười trên mặt Cung Dận bị đông cứng lại trong giây lát.
Ông ta có chút bối rối, quay sang nhìn Bạc Tiêu Dương, không biết phải trả lời sao.
‘Van Giai Kỳ mãi không thấy Cung Dận trả lời, trái tim cô dường như ngừng đập vài giây: “Anh ấy… anh ấy đâu rồi?”
Nếu như cô vẫn còn sống, vậy thì Bạc Tuấn Phong nhất định vẫn còn sống!
Cung Dận vẫn trầm mặc không đáp.
Bạc Tiêu Dương nói: “Hiện tại cô không cần quan tâm đến những chuyện khác, trước tiên cô phải tĩnh dưỡng cho khỏe đã rồi hằng nói.”
“Tôi muốn gặp Tuấn Phong…”
“Hiện tại không tiện”
“Tại sao..”
Vân Giai Kỳ cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Tại sao không cho tôi gặp anh ấy?”
“Không phải là cha không cho con gặp cậu ấy, vấn đề là bây giờ con không thể đi lại được, đợi đến khi nào con có thể xuống giường rồi thì hãng đi, không phải như thế tốt hơn sao?”
Nhưng những lời Cung Dận nói không đủ để thuyết phục cô.
Vân Giai Kỳ chật vật từ trên giường ngồi dậy, cô vén chăn bông lên, lật người xuống giường, Cung Dận đè cô lại: “Con bé này, sao con lại không chịu nghe lời cha thế hả?”
“Con muốn gặp anh ấy”
Toàn thân Vân Giai Kỳ run rẩy: “Hai người mau đưa con đi gặp anh ấy!”
Bạc Tiêu Dương nhíu mày: “Bây giờ anh ấy vẫn đang hôn mê. Ngày hôm đó, toàn bộ căn hầm đều bị nổ, tất cả đều đố sụp, hai người bị một phiến đá đè lên, Tuấn Phong vì bảo vệ cô nên gáy bị tốn thương rất nặng”
“Tôi chỉ cần nhìn anh ấy một chút cũng được”
Bạc Tiêu Dương liếc nhìn Cung Dận, cả hai người đều cau mày.
Trong lòng Vân Giai Kỳ đột nhiên có linh cảm không tốt Cô mặc kệ sự ngăn cản của họ, đồn sức đẩy Cung Dận ra, xoay người bước ra khỏi giường, lảo đảo đi về phía cửa.
Chân của cô không bị gãy, vẫn có thể đi lại được.
Bạc Tiêu Dương vội vàng chạy đến, nắm lấy tay cô: “Vân Giai Kỳ, cô đừng “Kệ nó đi” Cung Dận ở sau lưng nói: “Nếu con bé đã muốn gặp, sớm muộn gì nó cũng sẽ phải thấy thôi”
Bạc Tiêu Dương đau đầu nhíu mày, nói với Vân Giai Kỳ: “Cô ở đây chờ tôi một lát, tôi đi lấy xe lăn cho cô”
“Tôi có thể tự đi được!”
Nói xong, Vân Giai Kỳ đẩy cửa phòng ra.
Bạc Tiêu Dương vội vàng đuổi theo cô.
Phòng bệnh của Bạc Tuấn Phong ở cùng tầng với cô ấy.
‘Vừa bước ra khỏi phòng, Vân Giai Kỳ liền nhìn thấy ở một cách bệnh cách đó không có, Bạc Thúy Quỳnh và Bạc Minh Lâm đều đứng ở trước cửa phòng, xung quanh bọn họ còn có vài bác sĩ nữa, Bạc Ngạn Thiên đang nghe bọn họ nói gì đó, sắc mặt ông ta rất u ám.