Vân Giai Kỳ nhíu mày, tùy tiện nói một cái tên với anh ta: “Bạc Thúy Quỳnh”
Kỳ Thiên Nam nghe xong cái tên này, thần sắc nén lại, ngớ ra một lúc Không biết vì sao, khoảnh khc đó, tầm mắt của anh ta xẹt qua nhiều thứ, không rõ ràng.
“Bạc… Thúy Quỳnh?”
Vân Giai Kỳ gật gật đầu, chỉ muốn trả lời miễn cưỡng với anh ta.
“Cô là…người nhà họ Bạc?” Thanh âm anh ta đột nhiên trở nên trầm thấp, mặt mũi cứng lại như lo sợ điều gì.
“Ừm” Vân Giai Kỳ nhìn anh ta: “Sao thế? Anh biết nhà họ Bạc.”
Kỳ Thiên Nam im thin thít vài giây, tiếp tục nói, giọng điệu mang theo vài phần giễu cợt: “Ở nước Quốc Hoa này, ai mà không biết nhà họ Bạc”
Cũng đúng..
“Thanh tra!”
Phía sau truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
Vân Giai Kỳ quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc âu phục bước đến, thái độ kính cẩn lễ phép nói chuyện với Kỳ Thiên Nam.
Trong nháy mắt cô đổ đồn sự chú ý vào quân hàm trên âu phục của người đàn ông. Trên vai, một thanh kiếm sắc bén xuyên qua địa cầu, một cái cân đứng, ngụ ý uy nghiêm và chính nghĩa tối cao.
Tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế, ngoài Liên Hiệp Quốc ra, tổ chức lớn thứ hai thế giới, cũng là tổ chức cảnh sát lớn nhất toàn cầu.
Tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế?
Người đàn ông này, như Kỳ Thiên Nam gọi “Thanh tra?”
Anh ta là người của tổ chức hình cảnh quốc tế “Thanh tra, báo cáo điều tra đã ra đủ rồi” Bởi vì Vân Giai Kỳ ở đây, người đàn ông ngầm ra hiệu với Kỳ Thiên Nam một câu, không nhắc đến quá nhiều.
Kỳ Thiên Nam đứng dậy: “Biết rồi, cậu lên xe trước chờ tôi”
“Vâng”
Thuộc hạ vừa mới rời đi, Kỳ Thiên Nam nhìn về phía Vân Giai Kỳ nhếch môi cười: “Tôi có việc phải đi trước”
Anh ta cuối cùng cũng đi rồi!
Vân Giai Kỳ gật đầu Nhưng Kỳ Thiên Nam lại nói: Nói xong, anh ta rời đi Lần sau sẽ gặp lại, Cầu Vông nhỏ.”
Vân Giai Kỳ yên lặng nói thầm một câu: “Sẽ không gặp lại đâu!”
Ngồi ở sân phơi nảng hơi lâu, mệt rồi, Vân Giai Kỳ đứng lên, định về phòng bệnh nghỉ ngơi một lát Trở lại phòng bệnh, Vân Giai Kỳ năm ở trên giường, cho dù thân thể và tỉnh thần mệt mỏi, nhưng trong đầu lại suy nghĩ hồn loạn.
Cả đầu cô đều đang nghĩ, nếu như, thật sự rút ống thở, Bạc Tuấn Phong cũng không tỉnh lại nữa, mất đi mọi chức năng của cơ thể, cô nên làm thế nào đây.
Vừa nghĩ đến loại cảnh tượng này, cô lại cảm giác được tuyệt vọng giống như huỷ diệt đất trời, vốn dĩ tưởng rằng đã khóc khô nước mắt rồi, lại hiện lên lần nữa Lúc khóc đến mơ mơ màng màng, cô lại ngủ rồi.
Nhưng một giấc này không ngủ được quá lâu, không hay không biết đã ngủ 5 tiếng, cô lại tỉnh dậy.
Lúc tỉnh dậy, Cung Chiến trông coi ở bên giường.
‘Vân Giai Kỳ đỡ trán ngồi dậy, hỏi: “Anh, anh không đi nghỉ ngơi sao?”
“Đã nghỉ một lát rồi”
Dừng một chút, Cung Chiến nói: “Bạc Phong Chiến đã trở về”
Bạc Phong Chiến.
Cha của Bạc Tuấn Phong.