Nhà họ Vân là một doanh nghiệp gia đình, cộng thêm Vân Lập Tân là người theo “chủ nghĩa thân hữu”, cho nên nội bộ cấp cao của ‘Vân Liên phần lớn đều là người nhà họ Vân.
Mà Lý Khải Luân này nắm trong tay mười lăm phần trăm cổ phần của Vân Liên, cũng xem như là cổ đông lớn của Vân Liên.
Ông ta đứng dậy, ôm theo mỹ nữ đi đến chỗ bàn VIP, nhưng khi nhìn thấy Vân Giai Kỳ ngồi ở vị trí nhà cái thì hoàn toàn sững sờ.
“Là nó ưl”
Lý Khải Luân lại càng hoảng sợ.
Không nghĩ tới sẽ gặp được Vân Giai Kỳ ở đây.
Đúng là không nhìn ra, so với năm năm trước thì Vân Giai Kỳ đã thay đổi rất nhiều.
Trước kia Vân Giai Kỳ chỉ là một cô gái thanh tú dịu dàng, bây giờ trổ mã nên xinh đẹp quyến rũ. Đặc biệt là trong bộ váy màu đỏ kia, càng khiến cô trông như một bông hoa kiều diễm.
Trước đây từng nghe Vân Lập Tân nhắc tới, rắng đứa cháu vợ này vẫn chưa chết, khi đó ông ta còn không tin.
Hôm nay chính mắt trông thấy, Lý Khải Luân phải sửng sốt một hồi lâu mới nở một nụ cười xấu xa: “Cô là nhà cái bày ra bàn này?”
Vân Giai Kỳ dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn, cười khẩy một tiếng với người kia: “Lý Khải Luân, đã lâu không gặp!”
Trên dưới nhà họ Vân có nhiều người như thế, và Lý Khải Luân là một trong những người mà cô ghét nhất.
‘Vào năm mới đầu tiên khi vừa về nhà họ Vân, trong buổi giao thừa khi người trong nhà sum họp, Lý Khải Luân đã đưa ra đề nghị để Vân Giai Kỳ trình diễn một đoạn vũ đạo.
‘Vân Giai Kỳ vốn không biết nhảy.
Nhưng Lý Khải Luân lại châm chọc cô, nói cô đã lớn lên cùng với một vũ nữ.
Lý Khải Luân có hai đứa con gái học cùng trường với Vân Giai Kỳ.
Vân Giai Kỳ trước nay luôn an phận thủ thường ở trường học, nhưng hai người con gái đó của Lý Khải Luân không ngừng tung những tin đồn thất thiệt về cô.
Nói rằng ở trường trông cô ngoan hiền thanh thuần như thế, nhưng khi bên ngoài thì lại là người không đứng đẳn.
Cô vốn tưởng mình không cần để ý những tin đồn đó thì người trong sạch sẽ tự được giải oam.
Nhưng dần dà, tất cả mọi người đều tin những tin đồn đó là thật. Họ cho rằng cô là loại người trong ngoài bất nhất, là loại gái “trà xanh” có tâm cơ.
Cô tức giận nên đã đến nhà họ Lý để chất vấn Lý Khải Luân không những không để lọt tai chuyện của cô, mà còn rút dây lưng đánh cô bị thương.
Vân Giai Kỳ biết mình là người thấp cổ bé họng ở nhà họ Vân, vì thế chỉ có thể cam chịu.
Tuy nhiên khi cô càng ngày càng trưởng thành, vẻ ngoài nảy nở yêu kiều, các đường nét khuôn mặt dân phát triển xinh đẹp, vì thế đã rước phải sự ngấp nghé của Lý Khải Luân.
Lý Khải Luân chơi đùa với phụ nữ rất bạo, bình thường ông ta hay lượn lờ ở mấy quán karaoke. Ngoài ra, ông ta còn có tính trăng hoa, bao nuôi rất nhiều phụ nữ bên ngoài.
Những người trong nhà họ Vân cũng biết rõ điều này. Nhưng Lý Khải Luân ở Vân Liên cũng xem như có quyền có thế, đã cảm rễ nhiều năm như vậy thì căn cơ lại càng thêm sâu.
Thế nên nhà họ Vân chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Vân Tuyết Hoa cũng lười quản ông ta, Lý Khải Luân gần như tụ tập toàn bộ thói hư tật xấu của cánh đàn ông, bởi vậy bà cũng quản không nổi.
Miễn là Lý Khải Luân không đưa đàn bà khác về nhà là được, chuyện khác bà †a cũng chẳng quan tâm.
Dần dân, Lý Khải Luân càng chơi càng quá đáng, thậm chí chuyển tầm ngăm qua đến Vân Giai Kỳ, Lúc Vân Giai Kỳ học cấp ba, vào một lần tan học về nhà và bắt gặp Lý Khải Luân uống say bí tỉ đang ngủ ở phòng khách.
Vân Giai Kỳ làm bài tập đến nửa đêm, lúc chuẩn bị đi ngủ thì cửa phòng bị Lý Khải Luân mở tung ra.
‘Tên đàn ông đó như lên cơn điên bất chấp đè cô xuống giường.
Vân Giai Kỳ sợ hãi, vừa khóc vừa giấy dụa nhưng đều vô nghĩa Lý Khải Luân uống say, nói mê sảng này nọ.
Ông ta tưởng nhầm Vân Giai Kỳ là Lý Uyển Đồng Lý Uyển Đồng là người đàn bà ăn chơi với lối sống thác loạn, bà ta nuôi dưỡng Vân Giai Kỳ đến năm mười tuổi, hẳn cũng là quen tai quen mắt.