Mộ Ngọc My nghe vậy, được sự ủng hộ, nói: “Có thật vậy không ạ?”
“Nó nhận cháu thành Vân Giai Kỳ, chiều chuộng cháu, thương cháu, thích cháu, không tốt sao?” Bạc Ngạn Thiên nói: ‘Cháu thích Tuấn Phong, ông biết!
Điều này không phải như cháu mong muốn sao?”
Mộ Ngọc My được tâng bốc trong chốc lát lại có chút lo sợ.
Ý của Bạc Ngạn Thiên đã không thể rõ ràng hơn được nữa, ông ta sẽ giúp cô ta giữ kín bí mật này.
Mộ Ngọc My nhìn cuốn nhật ký trong tay và lật ra vài trang đầu, bên trong cuốn nhật ký là từng dòng ghí chép tỉ mỉ từng chút một về Vân Giai Kỳ và Bạc Tuấn Phong, bỗng nhiên cô ta ôm cuốn nhật ký vào ngực và trong lòng có chút để ý.
Cô ta muốn đánh thức những kí ức ấy vì Bạc Tuấn Phong.
Bên trong cuốn nhật ký, những địa điểm hẹn hò của Vân Giai Kỳ và Bạc Tuấn Phong, nơi họ trao cho nhau cái ôm ngọt ngào và nụ hôn đầu tiên, cô ta nhất định phải đưa anh đến những nơi đó.
Bạc Tuấn Phong sẽ khôi phục lại những kí ức đó, chỉ có điều trong những kí ức ấy, Vân Giai Kỳ sẽ không còn là nhân vật chính nữa mà là cô ta – Mộ Ngọc My.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Mộ Ngọc My lộ ra vẻ bị tình thế ép buộc phải làm vậy.
Cô ta nói với Bạc Ngạn Thiên: “Cháu sẽ không phụ sự kì vọng của ông nội”
Bạc Ngạn Thiên gật gật đầu: “Nếu cháu thích Tuấn Phong, thì đây chính là cơ hội tốt để vun đắp tình cảm của hai đứa, Ngọc My, cháu đừng có bỏ lỡ đấy nhé!”
“Cảm ơn ông nội!”
Bạc Ngạn Thiên đi tới trước cửa phòng bệnh và chạm mặt Bạc Tiêu Dương.
“Ông nội?” Bạc Tiêu Dương liếc vào trong phòng bệnh: “Tuấn Phong tỉnh rồi sao?”
“Ph: Cậu ta vừa định bước vào trong thì ngay lập tức bị ông cụ Bạc kéo tay lại: “Bây giờ cháu đừng vào đó”
Bạc Ngạn Thiên kéo cậu ta lôi ra ngoài cửa nói: “Đúng lúc, đang có chuyện cần nói với cháu đây”
Bạc Tiêu Dương có chút nghỉ ngờ nhưng lại không nghĩ được nhiều đến như vậy, cho đến khi cậu ta đi theo Bạc Ngạn Thiên qua một bên, ông ta nói với giọng đầy ẩn ý: “Tiêu Dương, sau này cháu không phải lo chuyện của Tuấn Phong nữa! Tuấn Phong ấy à, rồi sẽ có người chăm sóc cho nó”
Bạc Tiêu Dương nghỉ ngờ hỏi lại: “Ông nói sẽ có người chăm sóc cho anh ta? Là ai chứ? Mộ Ngọc My ư?”
Ông cụ Bạc gật đầu.
“Cô ta thì chăm sóc cái gì chứ” Bạc Tiêu Dương lạnh lùng: “Từ trước đến nay đều là Vân Giai Kỳ chăm sóc”
“Vân Giai Kỳ chăm sóc lâu như vậy rồi, Tuấn Phong có từng tỉnh lại hay chưa? Hay là Ngọc My chăm sóc tốt, mới có mấy ngày mà Tuấn Phong đã tỉnh lại rồi?”
Bạc Tiêu Dương nhất thời không lên tiếng.
Bạc Ngạn Thiên nói: “Người cũng đã tỉnh lại rồi nhưng trí nhớ lại bị tổn hại Ngay cả ông nội mà cũng không nhớ ra là ai thì làm sao nhớ cháu được? Cháu có vào trong đó thì nó cũng không nhớ ra cháu”
Bạc Tiêu Dương lại hỏi: “Vậy… anh ta có nhớ Vân Giai Kỳ không?”
Ông cụ Bạc cười lên một tiếng: “Nó có nhớ cô ta hay không liên quan gì đến cháu, tốt nhất là quên con bé ấy đi. Có như vậy thì mới là chuyện tốt!”
Bạc Tiêu Dương nghe vậy thì biến sắc.
Cậu ta trầm giọng nói: “Ông nội, Vân Giai Kỳ vì Tuấn Phong mà đã hao tâm tốn trí như vậy, hôm nay người đã tỉnh lại rồi, ông lại trở mặt không ghi nhận là sao?”