Đôi mắt cô ánh lên sự mất mát: “Vẫn chưa tỉnh sao?”
“„. Ừm”
Bạc Tiêu Dương lảng sang chuyện khác: “Cung Bắc vẫn ổn chứ?”
“Vừa mới tiêm nguyên tố miễn dịch xong, vẫn còn đang theo dõi”
“Thế còn cô?” Bạc Tiêu Dương nói: “Cô đang khóc sao?”
‘Vân Giai Kỳ vẫn luôn cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng khi nghe.
thấy câu nói này của Bạc Tiêu Dương, cô nhất thời không kiềm lại được mà vỡ òa.
Cô ngồi trên mặt đất, tay nắm chặt lấy điện thoại nghẹn ngào nói: “Cung Bắc đau lắm, nhưng tôi không thể làm gì được…”
Chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cậu bé chịu đau đớn.
Cô vừa lau nước mắt vừa khóc nói: “Tôi chẳng thế làm được gì, từ khi nào.
mà tôi lại trở nên vô dụng thế này…”
Vân Giai Kỳ òa lên khóc giống như một đứa trẻ.
Trong mắt Bạc Tiêu Dương, Vân Giai Kỳ từ trước tới giờ là một người phụ nữ kiên cường đến sắc sảo, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy cô sụp đổ tới mức này.
Bạc iêu Dương chân tay luống cuống nói: “Cô đừng khóc…”
Bạc Tiêu Dương nghe tiếng khóc của cô chỉ cách nhau qua chiếc điện thoại mà chẳng thể làm được gì.
“Giai Kỳ, cô đừng khóc nữa, nhé?”
Cậu ta rất muốn ôm cô, cho dù chỉ là một cái ôm thôi cũng được.
Ôm cô vào lòng, bảo vệ cô, hôn lên từng giọt nước mắt của cô và sau này, không một ai được làm cô rơi lệ nữa, không một ai.
“Tôi nên làm gì bây giờ…”
‘Vân Giai Kỳ nói: “Vẫn còn phải quan sát mười hai giờ đồng hồ nữa, tôi rất sợ hãi…”
Cô sợ rằng Cung Bắc sẽ có phản ứng đào thải thuốc.
Bạc Tiêu Dương nói: “Đừng sợ…”
Giọng nói của cậu ta trở nên gấp gáp, chỉ một lát sau, điện thoại ngắt.
‘Vân Giai Kỳ ngẩn ngơ nhìn điện thoại, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Bạc Tiêu Dương đột nhiên ngắt điện thoại nhưng cô vẫn không có cách nào.
quay lại được, cô chỉ đành tựa vào bức tường cạnh phòng phầu thuật, tuyệt vọng rồi lại tràn đây hy vọng chờ đợi kết quả.
Phòng phẫu thuật người qua người lại, một người giám sát tình hình của Cung Bắc, một người giám sát chỉ tiêu của các dụng cụ trên người cậu bé.
Sắc mặt mỗi người đều vô cùng nghiêm trọng, chỉ cần xảy ra một sai lầm nhỏ xíu thôi cũng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu bé.
Lý Phong Tuấn thấy cô ngồi xốm xuống thì bước lại gần nói với cô: “Vân Giai Kỳ, tôi biết bây giờ cô rất sợ hãi, tôi cũng rất sợ, tất cả chúng ta đều đang mong chờ một kì tích”
Anh ta ngồi xuống bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói: “Cô phải tin tưởng vào Cung Bắc”
Vân Giai Kỳ cũng không biết đã đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật bao lâu, mỗi bộ phận trên người cô đều không còn cảm giác gì và cô cũng chẳng phát hiện ra nữa.
Trời lại sáng lên rồi.
Một ngày một đêm trôi qua cô cũng không cảm thấy mệt mỏi vừa Trong lúc đó, Lý Phong Tuấn rất muốn đưa cô về nghỉ ngơi nhưng cô không dám rời khỏi đây.