Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 112: Chương 112






Dạng đó còn không phải ông ta muốn chơi thế nào, thì chơi thế ấy sao?

“Xem ra năm năm qua, cô lăn lộn không ít!” Lý Khải Luân xoa xoa căm thô bỉ, nhất là khi nhìn thấy Vân Giai Kỳ trang điểm xinh đẹp hấp dẫn như vậy, lòng càng thêm ngứa ngáy chộn rộn, nhất thời hồn bay phách lạc: “Bao nhiêu tiền?”

Vân Giai Kỳ hơi nhướng mày: “Gì hả?”

“Vân Giai Kỳ, cô có thể moi ra nhiều chip để đến đây chơi như vậy, hẳn là đã được ông chủ lớn nào đó bao nuôi đúng không?”

Lý Khải Luân nói: “Ra một cái giá đi! Không ngại thì cô đi theo tôi, tôi nuôi cô, thế nào hả?”

‘Vân Giai Kỳ lạnh lùng, nhếch khóe miệng, Chó không thay đổi được bản tính ăn phân Gã Lý Khải Luân này hẳn cho rằng cô được ông chủ lớn bao nuôi nên mới có nhiều tiền vào sòng bạc như vậy.

Lý Khải Luân hỏi: “Vân Giai Kỳ, cô đi theo tôi thế nào hả?”

“Lý Khải Luân, ông có chơi không?”

‘Vân Giai Kỳ không thèm để ý đến ông ta: “Ông muốn chơi thì đặt cược”

Lý Khải Luân hỏi ngược lại: “Không phải tôi đã đặt rồi sao?”

‘Vân Giai Kỳ cười lạnh một tiếng: “Ông đặt ra bao nhiêu? Năm trăm nghìn đô? Bàn này cược một triệu, ông chơi nổi không?”

Lý Khải Luân nghe không lọt tai lời khiêu khích này: “Cô cho rằng tôi có chơi nổi không?

Tôi chỉ sợ cô sẽ nhanh chóng thua sạch đi một tỷ này. Đến lúc đó, thua nhiều tiền như vậy thì cô lấy gì đền?”

Vân Giai Kỳ nói: “Thua thì thua, chỉ là một tỷ đô thôi mà”

“ỒI Thật là mạnh miệng! Tiền một tỷ này là của cô sao?”

“Một tỷ đô chip này, không phải của tôi thì còn có thể là của ai?”

“Vân Giai Kỳ, cô đừng giả ngu với tôi, cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Nhưng mà cô làm tôi có chút bất ngờ đó! Cô dát vàng hay sao mà đáng giá như vậy?”

Câu nói này của ông ta đã dẫn đến vô số lời bàn tán.

“Đúng vậy, người phụ nữ này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

“Thì thế, cũng không phải là cổ đông cờ bạc! Tôi thấy, là tình nhân được ông chủ lớn nào đó bao nuôi chứ gì?”

“Một tỷ chip! Người phụ nữ này cũng thật có giá đấy!”

Lý Khải Luân lại bỏ thêm năm trăm nghìn chip, rồi đột nhiên nói đầy ẩn ý: “Nếu cô thua thì làm người phụ nữ của tôi, sao hả?”

Ánh mắt Vân Giai Kỳ rất lạnh lùng: “Lý Khải Luân, ông không có tư cách nói lời này”

Vừa nói, cô giơ tay ra hiệu cho người chia bài.

Baccarat là một trò chơi bài xác suất.

Nói cách khác, may mắn là yếu tố quan trọng.



Cơ mặt của Lý Khải Luân co giật, không cam lòng, lại tiếp tục đặt cược.

“Tôi không tin đêm nay không thể làm cô thua sạch!” Lý Khải Luân trợn mắt nhìn Vân Giai Kỳ đầy thèm thuồng.

Vân Giai Kỳ cười, lại nói: “Lý Khải Luân, một triệu, ông còn dám chơi? Xem ra Tập đoàn Vân Liên thật sự đã về độ tuổi xế chiều, đến chơi baccarat cũng sợ đầu sợ đuôi. Sợ thua thì đừng có chơi.”

“Ai sợ thua?! Thứ tôi có chính là tiền!” Lý Khải Luân không chịu nổi sự khiêu khích của cô, lại tăng lên đặt cược gấp đôi: “Đêm nay ông đây sẽ đấu với cô đến cùng!”

“được, tôi không ngại tiếp tới cùng” Vẻ mặt Giai Kỳ bình tĩnh đến lạnh nhạt, đưa tay đẩy một chồng chip ra phía trước.

Ánh mắt của đám người xung quanh bỗng chốc sáng chói lên!

Vân Giai Kỳ tiện tay đẩy ra, số chip đặt cược ước chừng cả tỷ.

Dù định tính thế nào đi nữa thì ông ta cũng không dăn lòng được, cũng rối rít đặt cược theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.