“Tân Khải Trạch, sao anh lại ở đây?!
Tân Khải Trạch mở miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chán nản nói: “Tôi bị “Bị sa thải?!
“Đúng vậy!
“Ai đã sa thải anh?!
“Ông cụ Bạc” Tân Khải Trạch nói “Hôm nạy tôi tới đây để trả lại chìa khóa xe!
Tân Khải Trạch nhìn Vân Giai Kỳ v Vân Giai Kỳ lại h Tân Khải Trạch đã bên cạnh Bạc Tuấn Phong nhiều năm như vậy, anh ta là cánh tay phải đắc lực của Bạc Tuấn Phong, tại sao Bạc Ngạn Thiên lại vô duyên vô cớ sa thải anh ta Tại sao ông ta lại sa thải anh?!
Tân Khải Trạch nói: “Tôi không biết… đại ý để là sợ tôi nói những điều không nên nói trước mặt cậu Bạc!!
Vừa nói, anh ta vừa mỉm cười: ‘Cô Vân, đừng lo lắng, tôi không sao, lần này bị đuổi việc, ông Bạc đã cho tôi một khoản trợ cấp thất nghiệp hậu hĩnh, cũng cho phép tôi rời khỏi một cách đàng hoàng!
Vân Giai Kỳ thở dài: “Vậy anh về sau có kế hoạch gì không?!
“Vân chưa nghĩ ra!
Tân Khải Trạch thăm dò hỏi: “Cô tiếp theo có việc gì không?!
“Không!
“Vậy thì.. chúng ta tìm một quán cà phê nói chuyện đi” Tân Khải Trạch nói “Trong thời gian cô ở nước ngoài đã xảy ra rất nhiều chuyện!
Vân Giai Kỳ gật đầu: “Được!
Quán cà phê ở nội thành. Trong phòng bao.
Tân Khải Trạch gọi cà phê, sau khi người phục vụ đi ra, Vân Giai Kỳ nói: “Anh là người biết chuyện giữa tôi và Tuấn Phong, Bạc Ngạn Thiên sa thải anh vì lo lảng anh sẽ nhắc đến những chuyện này trước mặt anh ấy!
Tân Khải Trạch gật đầu nói: “Bạc Ngạn Thiên nhìn trúng cô chủ nhà họ Mộ.
Mộ Ngọc My có gia thế tốt, học lực cao, hiểu chuyện, hiền thục khéo léo. Ông cụ hẳn là lo đêm dài lắm mộng nên đã thu xếp chuyện đính hôn rồi!
Vân Giai Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Tôi có thể nhìn ra ông ta đang rất nóng vội!
Tân Khải Trạch lại nói: “Sau khi cô xuất cảnh, Mộ Ngọc My liền vội vàng đến bệnh viện chăm sóc cậu chủ Bạc. Cô ta luôn trông coi cậu chủ Bạc. Cô ra nước ngoài không lâu, thì cậu chủ Bạc tỉnh lại! Khi đó, tôi bận lo việc ở Thiên Ngạo, nên rất ít khi đến bệnh viện, nhưng tôi nghe nói rằng cậu chủ Bạc vừa tỉnh lại thì không nhớ rõ nhiều người, nhiều thứ. Bác sĩ nói răng phần não bộ do tốn thương nghiêm trọng nên phải điều trị trong một thời gian dài mới có thể hồi phục ký ức của trước kia. Anh ấy cuối cùng đều có thế nhớ lại được, nhưng lúc nào mới có thế nhớ lại và nhớ lại được bao nhiêu, thì không ai có thế đảm bảo”!
Ngừng một chút, anh ta lại nói một cách nghỉ ngờ: “Nhưng giữa anh ta và Mộ Ngọc My… Tôi không biết nhiều. Trước đây, cậu chủ Bạc có qua lại một chút với nhà họ Mộ, nhưng anh ấy và Mộ Ngọc My không có bất kỳ quan hệ gì!
Người phục vụ mang cà phê lên.
Vân Giai Kỳ cầm cốc cà phê, đầu ngón tay xoa xoa vành cốc, có chút trầm ngâm suy nghĩ.
Tân Khải Trạch đột nhiên nói: “Cô Vân, cô tuyệt đối không thể từ bỏ Bạc Gia, tình cảm của anh ấy đối với cô thế nào, tôi đều nhìn thấy được. Bất luận cô xảy ra chuyện gì, anh ấy cũng chưa từng buông tay cho nên cô cũng đừng dễ dàng buông tay anh ấy.
“Ý của anh là muốn tôi cướp anh ta từ tay của Mộ Ngọc My sao?!
Tân Khải Trạch mím môi Vân Giai Kỳ chế nhạo nói: “Yên tâm, tôi đã từng đáp ứng Tuấn Phong, cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đợi anh ấy!