“Tôi rất ít khi đến quán bar, đêm nay rất khó mới được cha tôi đồng ý.
Tôi cũng không biết uống gì.
Vinh Thế Vũ nói với người pha chế: “Cho một ly Martini”
Mộ Ngọc My cười ngại ngùng: “Rượu mà cậu Vinh gọi, chắc chẩn là rất ngon”
Vinh Thế Vũ nói: “Ngọc My nói là ngon, thì đúng là ngon, tôi nói thì không tính”
Mộ Ngọc My đỏ mặt.
Vinh Thế Vũ thân kinh bách chiến, có trường hợp nào là chưa gặp qua, nói vài câu Mộ Ngọc My đã đỏ mặt.
Cô ta cơ bản không nắm được quyền chủ động, Cô ta có chút căng thẳng.
Tối nay không dễ dàng gì cô ta mới xin Bạc Tuấn Phong, cho cô ta đi cùng tới quán bar chơi.
Cô ta luôn là một cô gái hiểu chuyện ngoan ngoãn, trước giờ chưa từng tới nơi ăn chơi thác loạn như thể này. Hôm nay hai người bọn họ đính hôn rồi, một số người bạn thân thiết gợi ý tới quán bar uống một ly, coi như là kỉ niệm.
Cô ta nghe xong cũng loạn nhịp, nơm nớp lo sợ nhắc với Bạc Tuấn Phong, không ngờ răng Bạc Tuấn Phong vậy mà lại đồng ý Dưới ánh đèn, Vinh Thế Vũ thư thái thoái mái, thanh thản tắn mạn, chuyện trò vui vẻ, thường hay lắc nhẹ ly rượu trong tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Khi cười lên, nụ cười của anh ta, đặc biệt đáng chú ý, Mô Ngọc My không thể không thừa nhận, vứt bỏ một mặt phong lưu của anh ta, Vinh Thế Vũ, đích thực có sức ảnh hưởng trí mạng.
Cô ta nhạy bén cảm nhận được, Vinh Thế Vũ ôm một ý đồ nào đó tới đây, không thể không nhắc nhở anh ta một câu: “Cậu Vinh, hôm nay tôi đính hôn rồi”
“sa Vinh Thế Vũ phong thái tự nhiên nói: “Chúc mừng cô”
“Cảm ơn anh”
Mộ Ngọc My nhấp môi, lại ý thức được, Vinh Thế Vũ ngày càng dựa gần tới, không có bộ dáng kiêng dè gì cả!
Anh ta rõ ràng biết cô đính hôn rồi, thế nhưng vẫn không hề giữ khoảng cách với cô ta, làm cho Mộ Ngọc My rất khó xử, lại không thể không rụt rè.
Ở tình huống này, nếu là nghiêm tức, thì cô ta thua rồi.
Nhưng mà Bạc Tuấn Phong có lẽ sắp tới rồi, cô ta không thể để Bạc.
Tuấn Phong nhìn thấy dáng vẻ cô ta thân mật cùng với người đàn ông khác được, đó có vẻ biểu hiện dáng vẻ tuỳ tiện của cô ta!
Một anh chàng bartender đột nhiên bước tới bên cạnh Mộ Ngọc Mỹ.
“Cô là Cô Mộ phải không?”
“Vâng”
“Chủ tịch Bạc đang ở ghế dài khu VIP tầng hai đợi cô”
“À, cảm ơn anh”
Mộ Ngọc My nhìn lên tầng hai.
Tầng hai, Bach Tuấn Phong ưu nhã dựa vào phía trước lan can, ánh mắt dừng trên người cô ta và Vinh Thế Vũ, ánh mắt lạnh lẽo, mang theo vài phần suy xét.
Mộ Ngọc My theo bản năng bèn giữ khoảng cách với Vinh Thế Vũ.
“Cậu Vinh, tôi lên tầng trên đây, rảnh thì lại tụ tập tiếp”
Mộ Ngọc My đẩy ly rượu Martini sang bên, rồi đi lên trên tầng hai.
Vinh Thế Vũ cũng ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy trên tầng hai, Bạc Tuấn Phong dựa vào lan xan lắng lặng nhìn anh ta, nhón tay thon dài nhẹ nhàng nâng ly rượu đế cao, câm ly rượu trong tay, mắt phượng thâm thuy, giấu kín hơi thở lười biếng.
Dưới ánh đèn như thế, không rõ sáng tối Người đàn ông có ngũ quan góc cạnh rõ ràng, thừa dịp ánh sáng trên sân khấu lúc mờ lúc tỏ, giấu mình thật kĩ, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, lại khó có thể làm vơi đi khí chất tôn quý, thậm chí, còn mang tới cho người khác cảm giác cấm dục khó cưỡng.