Vinh Thế Vũ đã đi rồi, chưa được một lúc, anh ta lại không yên tâm nà quay lại nói với Vân Giai Kỳ: “Không được! Tôi không yên tâm để cô một mình ở đây mượn rượu giải sầu được, cô đi cùng tôi đi”
Vân Giai Kỳ chưa kịp từ chối, đã bị anh ta túm dậy.
Hai người một trước một sau đi lên tầng hai.
Vân Giai Kỳ nói: “Anh làm gì mà một hai phải kéo tôi lên trên tầng hai vậy?”
“Tuấn Phong cũng tới”
Nghe thấy Tuấn Phong cũng tới, Vân Giai Kỳ nheo mắt, ném tay anh ta ra định rời đĩ: “Tôi không thèm gặp anh ta”
Vinh Thế Vũ không cho giải thích, trực tiếp kéo bả vai cô lại, mạnh mẽ ôm cô bước vào ghế lô.
Hai người vừa bước vào, Vân Giai Kỳ liền nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đang ngồi trên sofa, Mộ Ngọc My ngồi cùng hàng với anh Trên ghế ngồi có cả nam lẫn nữ, nhìn đều thấy lạ mặt.
Một tổ bài A đặt trên bàn, rượu vừa mới khui.
Mộ Ngọc My ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy Vinh Thế Vũ, nhíu mày; “Sao anh lại tới đây?”
Cô ta rất nhanh thì nhìn thấy Vân Giai Kỳ ở phía sau lưng anh ta, nhất thời im lặng, ánh mắt nhìn về phía Vinh Thế Vũ có chút phức tạp.
Vinh Thế Vũ nói: “Lâu rồi không tụ tập cùng với Tuấn Phong, nói thế nào, thì trước đây tôi cùng với Tuấn Phong, cũng là giao tình nhiều năm.”
Bạc Tuấn Phong vốn đang chơi điện thoại, nghe thấy tiếng nói, cũng ngấng đầu lên, nhưng lại nhìn thấy Vân Giai Kỳ ở cùng với Vinh Thế Vũ, vốn đĩ đang là đang là dáng vẻ thanh thản lười biếng, thế mà lại cứng đờ vài phần.
“Thế Vũ, anh không ngoan ngoãn ở dưới lầu cua gái đị, lên tầng hai này làm gì? Hôm nay là ngày Bạc Tuấn Phong và Môn Ngọc My đính hôn, chúng tôi đang chúc mừng bọn họ!”
Người đang nói, Vinh Thế Vũ biết Một trong những bạn thân của Mộ Ngọc My, Đoàn Lương Thanh.
Lúc trước từng theo đuổi Vinh Thế Vũ, nhưng mà Vinh Thế Vũ đối với yêu cầu nhan sắc rất cao.
Dùng lời của anh ta, thà thiếu chứ không ẩu.
Cho dù là đã phẫu thuật thầm mỹ ít nhất phải đẹp.
Đoàn Lương Thanh lớn lên không phải là xấu.
Khi mà Vinh Thế Vũ chạm vào mũi của cô ta, Đoàn Lương Thanh mau chóng đặt vé máy bay đi Hàn Quốc, kết quả, mũi bị người ta làm nghiêng vẹo mất, lại bay một chuyến tới Nhật Bản chỉnh lại.
Cô ta bây giờ, miễn cưỡng có thể nhìn được, chỉ là phải định kỳ đi chỉnh lại Kết quả, thành ra thế này, Vinh Thế Vũ vẫn như cũ không thèm để cô ta vào mắt.
Đối với anh ta Đoàn Lương Thanh vừa yêu vừa hận.
“Sao nào, chẳng lẽ mấy người chúc phúc Tuấn Phong với Mộ Ngọc My được, mà chúng tôi thì không chúc phúc được sao?”
Vinh Thế Vũ rất tự nhiên ôm Vân Giai Kỳ lên ghế sofa ngồi.
Anh ta ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của Bạc Tuấn Phong có gì đó không đúng.
Anh nhìn trân trân vào Vân Giai Kỳ bên cạnh, xem ra, người đàn ông này đối với Vân Giai Kỳ vẫn là tình cũ không quên.
Đàn ông mà!
Còn không hiểu trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì sao?
Vinh Thế Vũ vừa định mở miệng, Vân Giai Kỳ bèn giữ vai anh ta lại, nói nhỏ ở bên tai anh ta: “Anh đừng có mà nói linh tỉnh, anh ấy trước kia xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hôn mê một đoạn thời gian, khi tỉnh lại thì không nhận ra được ai, cho nên, cũng đương nhiên không quen anh”
Vinh Thế Vũ khuôn mặt kinh ngạc, cũng nhỏ tiếng hỏi: “Vừa nấy ở tầng dưới sao cô không nói?”
“Ai biết được là anh lại kéo tôi lên tầng trên này chứ?”
“Nói như vậy, Tuấn Phong không nhớ ra cô, cho nên bị người phụ nữ khác cướp mất?
Vân Giai Kỳ nghĩ một l “Cô hình như không có dáng vẻ buồn bã chút nào” Vinh Thế Vũ cạn lời nói: “Cho dù cậu ta không nhận ra cô, cậu ta đính hôn cùng với người phụ nữ khác, cũng là phản bội, cũng là bội tình bạc nghĩa!”