Cô không nghĩ tới, Bạc Tuấn Phong còn có một bộ mặt lạnh khốc vô tình như vậy!
Vân Giai Kỳ ôm ngực, mặt và tai đỏ bừng, cô muốn nôn, nhưng lại không nôn ra được gì.
Cô tự biết tửu lượng của mình không tốt, nhưng cũng không kém đến Rượu này chắc chản là có vấn đềt Vân Giai Kỳ nhìn về phía chén rượu kia Chén rượu đã cạn.
Nhưng rõ ràng có một vòng tròn bột phấn mỏng trên thành cốc.
Bàn nhỏ thấp, bề mặt vô cùng nhẫn bóng.
Từ góc độ của cô, có thể thấy rằng có một lớp bột màu trắng rải rác trên bàn làm việc.
Một lớp rất mỏng.
Nếu như không nhìn kĩ, hoàn toàn không thế nhìn ra rõ ràng.
Vân Giai Kỳ chống đỡ đến trước bàn, dùng tay lau qua, bột vụn mịn, rất nhanh bị mồ hôi thấm vào.
Cái cốc khác, mép cốc đều có bột trung hòa.
Loại bột này vô cùng nhắn mịn.
Một khi gặp phải chút nước, trong chốc lát đều sẽ tan ra thành một thể.
Hồng Gay go fồi.
Vân Giai Kỳ lắc lư đến mức đứng dậy, c hơn.
Nóng, nhưng cô lại cảm thấy đau, Giống như bị sốt rồi Vân Giai Kỳ vốn tưởng rắng mình say rượu, nhưng lại có chút hoài nghỉ.
Chỉ là rượu sâm panh thôi mà, không đến mức một ly là say.
Cho dù dã cách hắc đào A pha lẫn uống, cũng không đến mức như.
Vậy.
Cô vịn vào tường, từng bước đi ra ngoài ghế.
Cô muốn tìm Vinh Thế Vũ, lý trí còn sót lại nói cho cô biết, Vinh Thế, Vũ có kinh nghiệm, có lẽ có thế nghĩ ra biện pháp Cô vừa mới ra ngoài, cánh tay bị Bạc Tuấn Phong giữ lại.
Đỉnh đầu truyền đến thanh âm lạnh lẽo.
“Em đi đâu?”
Vân Giai Kỳ bị kéo lại, quay người trừng mắt với Bạc Tuấn Phong.
Cô chỉ đến ngực anh, lúc ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn, gương mặt nhỏ bé đỏ bừng, giống như ánh sáng mặt trời Bạc Tuấn Phong có thể thấy cơ thể cô đang nóng lên.
đi đâu?“ Vân Giai Kỳ châm chọc một câu: “Tôi đi đâu, là việc anh cần quan tâm sao?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Em say rồi”
“Buông tôi ra! Tôi muốn đi tìm Vinh Thế Vũ†’ Bạc Tuấn Phong ngớ ra, trong nháy mắt cô thoát ra, anh dùng hai tay.
giữ chặt bả vai của cô, trực tiếp để cô dựa vào tường.
Vân Giai Kỳ quyết liệt dính vào tường, với thân hình cao lớn của Bạc Tuấn Phong đè tới, gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc.
Nhạc nền ầm ïcũng không thế che lấp được giọng nói lạnh lùng của người đàn ông.
“Em nên suy xét một chút về thân phận của mình”
“Thân phận tôi là gï?
“Em với Bạc Tiêu Dương đính hôn rồi” Bạc Tuấn Phong nheo mắt lại: “Em không biết làm chủ chừng mực, hay là em thực sự là người phụ nữ lăng loàn, bất kể đàn ông nào đều có thể an ủi em lúc cô đơn”
Mỗi lời anh nói ra đều rất chính xác.
Vân Giai Kỳ nghiêm mặt, lời anh nói, rõ ràng là cô nên cảm thấy tức giận, nhưng vì sự sỉ nhục, viền mắt dần nóng lên!
“Lăng loàn?” cô nghiền ngẫm từng từ anh vừa nói: “Anh nói ai lăng loàn?”
Ánh mắt cô hãn lên tơ máu: “Anh nói ai lăng loàn?”
Cô trong cơn giận giữ, máu huyết đồn lên nhanh chóng.
Không lâu sau lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt.