“Tôi không có”
“Điều này…”
“Ngài Bạc?”
Bên cạnh đó giám đốc đại sảnh đi tới lễ phép: “Ngài Bạc, ngài đây là…”
Ánh mắt của anh ta nhìn vào trong lòng của anh.
Bạc Tuấn Phong mở áo khoác ngoài ra, bọc cô vào trong lòng, trừng mắt cảnh giác nhìn anh ấy.
Giám đốc lập tức không dám nhìn: “Ngài cần… thuê phòng đúng không ạ?”
“Ừ”
Giám đốc có chút hơi hồ đồ rồi.
Khách sạn này là khách sạn danh tiếng của nhà họ Bạc, Bạc Tuấn Phong trước đây thường nghỉ ở đây, khách sạn luôn còn trống một phòng dành cho tổng thống, ngoài anh ở ra không có bất kỳ ai được ở cả, bởi vì anh thích sạch sẽ.
Thật không ngờ, Bạc Tuấn Phong vốn dĩ quên mất rồi, đây là khách sạn của tập đoàn Bách Nhạc.
Ngài Bạc?
Mấy em lễ tân nghe thấy xúc động vô cùng, đột nhiên mồm há hốc ra, con anh chút nữa thì rơi ra ngoài Bọn họ quả thực nhìn thấy ngài Bạc rồi sao!
Ngài Bạc trông rất đẹp trai nhỉ!
Giám đốc dẫn anh đi tới trước cửa thang máy, quẹt thẻ, Bạc Tuấn Phong ôm lấy Vân Giai Kỳ vào thang máy.
Thang máy bắt đầu đi lên.
Trong cảm giác yên tĩnh, cô bọc trong áo khoác trong lòng của anh lẩm bấm một tiếng: “nóng à…”
Đôi tay nhỏ bé của cô ở trong lòng của anh mần mò liên tục giống như là đang tìm kiếm cái gì vậy.
“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Đi tới cửa phòng, Bạc Tuấn Phong quét cửa phòng, cửa phòng mở ra, Bạc Tuấn Phong ôm lấy cô vào phòng, ánh đèn sáng lên, áo khoác rơi xuống đất, anh lúc này mới nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Vân Giai Kỳ khó.
chịu đến mức đỏ ửng lên.
Đó, là loại đỏ thế nào.
Sống mũi và gò má, một màu hồng phấn.
Đôi môi hơi chút phồng rộp.
Đôi mắt mấp máy như để người khác không biết đang nhìn họ, ánh mắt mơ hồ.
Bạc Tuấn Phong ôm cô vào phòng tắm, ngồi cạnh ở bên bồn tắm, vừa cho nước nóng, vừa cởi quần áo trên người cô.
Cúc áo cởi được một nửa, anh mới giật mình nhận ra, anh đang làm gì đây.
tất cả đều là tự nhiên mà đến thôi.
Nhưng thật sự là không nên làm như vậy.
Bạc Tuấn Phong đột nhiên cảm thấy trên người con gái này có quá nhiều bí mật đáng để tìm hiểu.
Anh là người trưởng thành, là một người đàn ông hừng hực khí thế, nhưng khi Mộ Ngọc My ở trước mặt anh, dùng một cách nịnh nọt, anh lại không hề động lòng.
Ngay cả ham muốn cơ thể cũng không có.
Nhưng đối với cô ấy.
Anh lại ham muốn đến mức đụng chạm hưởng thụ cô ấy.
Đặt biệt khi cô ấy chiếm trọn trong lòng anh, anh lại cảm thấy điều đó là việc hiến nhiên.
Bạc Tuấn Phong tóm chặt khuôn mặt của cô ấy, khuôn mặt yêu kiều, cái cố trắng ngần… ánh mắt từng tí một hướng xuống dưới, anh lại ham muốn càng khám phá thêm nữa.