Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 120: Chương 120




“Bởi vì, em biết trong đó có đạn, em sợ anh chết”

Trong giọng nói của Bạc Tuấn Phong còn mang theo chút ngữ điệu thành công: “Em không muốn anh chết. Vân Giai Kỳ, em còn yêu anh, rất yêu anh”

“Câm miệng!”

Vân Giai Kỳ hoàn toàn mất bình tĩnh, cô nắm áo anh, nghiến răng phẫn nộ mà nói: “Bạc Tuấn Phong, ai cho anh cái tự tin đớ? Tôi đâu chỉ mỗi hy vọng anh chết? Tôi hận không thể lập tức giết chết anh, chết ở ngay trước mặt tôi! Vĩnh viên đừng xuất hiện nữa!”

Cô đã trút mọi tuyệt vọng và những cảm xúc vỡ òa trong lòng!

Bạc Tuấn Phong nghe xong nhưng không tức giận, anh nắm lấy cố tay cô, tay kia ôm chặt cô vào lòng.

Sức lực kia quá lớn khiến cô khó lòng chống cự.

“Được, chúng †a cùng nhau đi”

‘Vân Giai Kỳ trừng mắt: “Anh muốn làm gì?”

Không đợi cô nói xong đã cảm thấy thân hình cao to của Bạc Tuấn Phong hơi nghiêng đi, nghiêng về phía hồ bơi Cô được anh ôm trong ngực, cùng nhau ngã xuống hồ.

“Ào..” một tiếng.

Nước bắn tung tóe.

Bể bơi sâu hai mét, hai người ôm chặt lấy nhau, phút chốc đã rơi xuống tơi dưới đáy hồ.

Vân Giai Kỳ vốn không hề có chuẩn bị.

Cô mở to mắt trong nước, mất trọng lượng khiến cô không có cảm giác an toàn.

Một chiếc váy màu đỏ cuốn trong nước, ma mị, phiêu dậ Cô vô thức chống cự, đẩy người đàn ông bên cạnh ra.

“Đừng..”

Cánh tay mảnh khảnh của cô vùng vẫy trong nước.

Nhưng rất nhanh Bạc Tuấn Phong đã bơi tới bên người cô, bắt chéo hai tay cô ra sau lưng. Tay kia của anh thì năm cãm cô, môi anh áp lấy đôi môi đỏ mọng của cô và đè ép xuống.

“Ưm..”

‘Vân Giai Kỳ kêu lên một tiếng, cô cảm thấy có một luồng ô xy đang liên tục truyền vào từ môi người đàn ông kia.

Cô được tiếp oxy, còn anh thì nhân cơ hội này để hôn sâu hơn.

Trong tình trạng không trọng lượng dưới nước, Vân Giai Kỳ không còn sức giấy dụa, giày cao gót cũng không biết đã trôi về đâu.

Cô mặc sức để cho người đàn ông này khóa vào trong ngực, nhảm chặt hai mắt để mặc anh ôm cô.

Ngay lúc cô cảm thấy thiếu ô xy lần nữa, Bạc Tuấn Phong ôm cô trồi lên mặt nước. Cô há miệng thở dốc, hòng tìm kiếm thêm không khí.

Giây tiếp theo, Bạc Tuấn Phong lại áp cô lên vách hồ bơi, hai tay anh ôm lấy cô và cúi đầu tiếp tục hôn cô.

Nụ hôn này đến mãnh liệt, rồi lại ôn nhu kéo dài, lưu luyến không rời.

Nhưng, cô vô thức cắn chặt răng và chống cự lại anh.

Môi răng va chạm vào nhau, sau đó cô đã nếm được mùi vị máu tươi. Môi của anh đã bị cô cần rách.

“Đừng… Buông ra… Không được…” Vân Giai Kỳ liều mạng đẩy anh ra.

Người đàn ông này vững như núi, cho dù cô có đẩy thế nào cũng không mảy may lay động.

‘Vân Giai Kỳ bắt đầu nóng nảy, cô càng cố sức cần môi anh, hai tay cô năm lại và nện đấm liên tục lên vai, lên ngực anh…

Nhưng anh vẫn không xê dịch chút nào.

Cô chất chứa oán hận suốt năm năm.

Còn anh trong suốt năm năm đó sẽ không có tồn đọng gì sao?

Cô tránh né anh năm năm, anh bị cô lừa suốt năm năm.

Anh biết anh nợ cô một mạng. Nhưng cô không thiếu anh điều gì hay sao?

Vân Giai Kỳ không thế nhịn được nữa, lớn tiếng quát tên của anh: “Bạc Tuấn Phong!”

“Anh đây”

Bạc Tuấn Phong chặn lại môi cô, hơi thở gấp gáp: “Giai Kỳ, anh ở đây”

Giọng điệu cưng chiều dịu dàng, rõ ràng vẫn như của trước kia.

‘Vân Giai Kỳ không biết vì sao, khi nghe được hai chữ “Giai Kỳ” thì nước mắt đã không khống chế được nữa mà cứ ồ ạt rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.