“Tôi thấy cô đê tiện vì rõ ràng cô đã kết hôn với Bạc Tiêu Dương rồi lại vẫn còn chiêu ong dụ bướm, thả thính bên ngoài.”
“Chiêu ong dụ bướm cũng là một loại năng lực. Người ta muốn tặng quà tôi, tôi lại phải đi cầu xin người ta không được tặng cho tôi sao?” Vân Giai Kỳ nói: “Cũng không phải tôi bắt người ta đấu giá cho tôi? Người ta muốn tặng thì tặng thôi, cô quan tâm nhiều làm gĩ?”
Mộ Ngọc My cần răng.
Cô ta vẫn muốn tranh luận, nhưng khí thế của Vân Giai Kỳ quá mạnh, cô ta có chút yếu thế.
Mộ Ngọc My rơi nước mắt, nghiến răng, xoay người đi vào phòng thay đồ.
“Ầm” một tiếng, cửa đập rất mạnh.
Vân Giai Kỳ nhướng mày.
Đại tiếu thư này, tính khí cũng không nhỏ.
Vân Giai Kỳ cũng đi vào phòng.
Nhà vệ sinh.
Bạc Tiêu Dương đi vào đã nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đang đứng trước gương.
Anhhơi khom người, hứng nước hất lên mặt.
Bậc Tiêu Dương đi tới: Anh sao thế?”
Lúc này Bạc Tuấn Phong mới ngẩng đầu lên, Bạc Tiêu Dương nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Bạc Tuấn Phong.
Bạc Tuấn Phong nhíu mày, nhìn điệu bộ hình như không được thoải mái ở đâu.
“Làm sao à?”
Bạc Tiêu Dương đi tới: “Sắc mặt anh không tốt”
“Không có gì”
Bỗng nhiên bị đau đầu.
Đau đầu rất dữ dội Giống như có cái gì đó khoan vào đầu của anh vậy.
Tối nay Bạc Tuấn Phong rất khác thường.
Anh mắc chứng bệnh ưa sạch sẽ rất nghiêm trọng, sạch tới nỗi, khi ra ngoài sẽ không đụng tới bất cứ thứ gi, kế cả nước trong nhà vệ sinh. Nếu có rửa tay, thì anh cũng sẽ chỉ làm ướt tay chứ tuyệt đối sẽ không hất nước ở ngoài lên mặt.
Nhưng anh đau đầu quá Dội gáo nước lạnh, dường như cũng đỡ được phần nào.
Bạc Tiêu Dương thấy Bạc Tuấn Phong không nói gì, vỗ nhẹ lên vai anh: “Bữa tiệc tối đã tan rồi, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi”
Bạc Tuấn Phong nhíu mày cũng không biết đang nghĩ gì.
Lúc anh về phòng nghỉ, Mộ Ngọc My ngồi một mình trước bàn gương trang điểm, sắc mặt không được tốt, trong gương nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đẩy cửa đi vào, cô ta liền đứng lên, đi về hướng anh, rồi chui vào lòng anh.
“Tuấn Phong.”
Mộ Ngọc My rơi nước mắt ngẩng đầu lên: “Anh đi đâu thế? Sao đi mãi không về thế?”
Mộ Ngọc My vô cùng ấm ức.
Cô ta vẫn luôn muốn Bạc Tuấn Phong có mặt ở đó để đấu giá chiếc vương miện cho cô ta.
Nếu anh ở đó, nhất định có thể chèn được giá của vị tiên sinh số 1 kia Chiếc vương miện đó sẽ là của cô tai Cô ta sẽ không phải chịu cục tức này?
Bạc Tuấn Phong nhìn thấy vết hẳn trên mặt của cô ta, giống như bị ai đó tất rất mạnh.
“Mặt làm sao thế”
Anh dùng đầu ngón tay xoa vẫn còn hơi nóng.
Mộ Ngọc My bị anh hỏi như thế, nước mắt lại rơi “Bị Vân Giai Kỳ đánh!”
Bạc Tuấn Phong biến sắc, giọng nói có chút khác thường: “Cô ấy đánh em làm gì?”
“Cuối cùng không phải là sẽ đấu giá chiếc vương miện “Khu vườn bí mật sao!”