Bạc Ngạn Thiên còn ám chỉ răng: “Mạn Nhi thích nghe mọi người kể chuyện cố tích. Khi con dỗ con bé ngủ, hãy kể chuyện cho nó nghe đế nó.
dễ ngủ”
“Vâng” Mộ Ngọc My gật đầu rồi ôm Mạn Nhi lên lu.
Bạc Ngạn Thiên hài lòng gật đầu, nói với Mộ Khánh An: “Khánh An, anh thật biết cách dạy con cái. Con gái anh vừa hiểu chuyện lại rất lý trí Trước đây tôi cảm thấy, Tuấn Phong có 3 đứa con, Ngọc My kết hôn với Tuấn Phong sợ là thiệt thòi cho con bé. Nhưng Ngọc My lại rất hiểu.
chuyện, khiến tôi cảm thấy vừa đau lòng vừa hổ thẹn”
‘Ngừng một chút, Bạc Ngạn Thiên hào phóng nói: “Nhưng mà, đã gả vào nhà họ Bạc thì tôi sẽ không độ xử tệ với con bé! Khánh An à, hay là anh để Ngọc My chuyển đến ở với Tuấn Phong. Đến lúc đó, căn biệt thự thế kỷ ở thành Đông sẽ tặng lại cho Ngọc My đi”
Biệt thự thế kỷ, chính là căn biệt thự dưới tên của Bạc Tuấn Phong.
Đó không phải là căn biệt thự bình thường.
Biệt thự thế kỷ, nãm ở vị trí vô cùng đẹp và đắt đỏ, mọi tài nguyên trong trong thành phố đều đổ đồn về đây giáo dục, công viên.
Cũng là nơi có phong thủy vô cùng tốt.
Đồng thời, biệt thự thế kỷ cũng đứng đầu về giá nhà đất tại thủ đô, với công trình rộng 500.000m2, biệt thự thế kỷ rộng hơn 5.000m2, có thể nói là một dinh thự rộng nhất trong số các dinh thự ở đây.
Bây giờ, ông ta không nói hai lời, muốn tặng căn biệt thự này cho.
Ngọc My, Mộ Khánh An cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
“Ông Bạc, ông đối với Ngọc My thật tốt! Tôi tin rằng nếu Ngọc My được gả vào nhà họ Bạc, con bé nhất định sẽ được hưởng hạnh phúc!
Làm cha mẹ còn mong đợi gì hơn nữa? Hy vọng này, con gái của Mộ Khánh An nàu, nửa đời còn lại đã có thể rồi”
Bạc Ngạn Thiên cùng Mộ Khánh An truyện rất vui vẻ.
Còn bên kia Mộ Ngọc My ôm Mạn Nhi lên lầu, vừa bước vào phòng, Mạn Nhi đã bắt đầu vùng vẫy và chống cự.
Mộ Ngọc My ban đầu vẫn cố chịu đựng, đến khi bảo người hầu canh cửa lùi lại đóng cửa khóa cửa lại, nhìn đứa nhỏ giấy giụa trong tay mất kiên nhân nên trực tiếp ném cô lên trên giường.
Tuy rằng giường rất mềm.
Nhưng nhưng đạo của Mộ Ngọc My cũng không nhỏ.
Mạn Nhi đột nhiên ngã ở trên giường, lăn mấy vòng, đến khi đụng đầu giường mới dừng lại Cô bé chật vật ngồi dậy, bò đến giường, tay chân đan vào nhau, nhìn cô ta chãm chăm.
“Mày nhìn tao làm gỉ?”
Mộ Ngọc My ngồi xuống cạnh giường, hung hăng đánh cô một cái Mày chính là không muốn cho tao mật mũi, đến ‘me? cũng không gọi phải không?”
Mạn Nhi sợ hãi đến mức nước mắt chảy dài, nó cần chặt môi một cách ngây thơ và đặt tay lên ngực, không dám khóc lớn.
Bây giờ Minh Vũ bị Bạc Ngạn Thiên cưỡng bức đưa ra nước ngoài, cả Cung Bắc cũng đang ở nước ngoài Mình cô bé cô đơn bơ vơ một mình ở nhà họ Bạc, nhìn sắc mặt người khác.
Mộ Ngọc My buộc cô phải Nói: “Có muốn gọi tao là mẹ hay không?”
Mạn Nhi run rấy, sợ hãi.
“Gọi đi” Mộ Ngọc My đe dọa: “Mày không gọi thì đừng có trách”
Mạn Nhi môi run lên, đột nhiên bật ra một câu: “Cô không phải mẹ cháu”
Mộ Ngọc My mở to mắt: “Tại sao tao không phải là mẹ của mày? Tao sau này sẽ gả cho cha của mày, trừ khi mày không còn nhận cha của mày nữa! Chỉ cần mày còn nhận cha của mày, thì cũng phải nhận tao!”