Cô ta tự nhiên thấy Mạn Nhi không vừa mắt.
Mạn Nhi có chút uất ức, bĩu môi.
Bạc Tuấn Phong nói: “Con bé vẫn còn nhỏ”
“Dù còn nhỏ… cũng không thể để con bé hình thành thói quen này. Khi em băng tuối con bé, em đã ngủ trong phòng một mình.
Mộ Ngọc My vừa nói, vừa nhìn sang Bạc Ngạn Thiên: “Ông nội, ông thấy có đúng không ạ?”
Bạc Ngạn Thiên có chút kinh ngạc: “Đêm qua, Tuấn Phong ngủ với Mạn Nhi sao?”
Ông ta còn cho rằng Mộ Ngọc My sẽ ngủ cùng với Bạc Tuấn Phong.
Vì vậy, khi ông nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đi xuống với Mạn Nhi vào buổi sáng, ông ta vẫn còn nghỉ ngờ, thật không ngờ.
Tại sao cháu trai của ông lại không hiểu chứ?
Lúc trước, khi còn ở bên Vân Giai Kỳ, tính chiếm hữu của anh với Vân Giai Kỳ rất mạnh.
Hôm nay lại không để ý tới Mộ Ngọc My, lại để cho cô ta ở một mình trong phòng trống, cho nên Bạc Ngạn Thiên tự nhiên là không hài lòng.
Bạc Tuấn Phong đôi mắt chợt thay đổi Anh đột nhiên ngước mắt lên lạnh lùng nhìn Mộ Ngọc My.
Trước đây, cô ta tùy hứng anh cũng không quản.
Nhưng sự việc này đã chạm đến điểm mấu chốt của anh.
Anh không thích người khác quan tâm đến chuyện cá nhân của mình quá nhiều.
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Mạn Nhi là con gái tôi, nó sợ bóng tối, tôi dỗ nó ngủ, có gì không ốn sao?”
Mộ Ngọc My choáng váng, cảm thấy mặt nóng lên.
Lời nay của Bạc Tuấn Phong, như cái tát, tát thẳng vào mặt cô ta trước mặt mọi người.
Cô có thể cảm thấy đây là lần đầu tiên Bạc Tuấn Phong tỏ ra thiếu kiên nhẫn trước mặt cô ta.
“Tuấn Phong, em không có ý đó.” tải ứng dụng Truyện Hola để đọc tiếp nhé.
“Đừng nói nữa” Bạc Tuấn Phông mắt cũng không thèm nhĩn cô ta nói: “Tôi không muốn nghe”
Mộ Ngọc My cảm thấy vô cùng tủi thân, miệng mím lại, mắt đỏ hoe, điệu bộ ủy khuất.
Bạc Ngạn Thiên nhìn thấy khuôn mặt gần như sắp khóc của Mộ Ngọc.
My, ông ta liền trách Bạc Tuấn Phong: “Tại sao con lại nói chuyện với Ngọc My như vậy? Ngọc My nói điều đó không phải không có lý. Ở tuối của Mạn Nhi, nên để nó tự lập”
Bạc Tuấn Phong cũng không thèm để tâm Anh nhìn Mạn Nhị, giọng điệu đột nhiên trở nên dịu dàng: “Con ăn no chưa?”
Thấy Mạn Nhi không có động đậy.
Hoặc là do Mộ Ngọc My đang ngồi trước mặt nên không có khẩu vị.
Mạn Nhi nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, ăn no rồi ạ”
Bạc Tuấn Phong lấy khăn lau, giúp cô lau miệng.
Động tác của anh hơi vụng về, dù sao thì Bạc Tuấn Phong cũng không giỏi chăm sóc người ta chút nào, nhưng có thế thấy anh thực sự rất nhẫn nại với Mạn Nhi.
Không biết vì lý do Mô Ngọc My trong lòng cảm thấy ghen tị cùng chua xót Khó trách mẹ kế lại không thể nào thân thiết được với con chồng.
Cô ta làm sao có thể thân thiết được với Mạn Nhi?
Đứa nhỏ đáng chết này vẫn luôn bám lấy Bạc Tuấn Phong, để tối hôm qua chỉ có một mình cô ta trong căn phòng trống, cô hận nó còn không hết, sao có thể thân thiết với nó được.
“Ông nội, con ăn no rồi, ông từ từ ăn nhé.”
Bạc Tuấn Phong nói xong liền đem Mạn Nhi lên lầu.